Chương 37: Cậu Tư

Editor: peeWan

______________________

Khi đến trước nhà hàng, Tô Vận không muốn đi vào.

Không phải cô chưa từng đi ăn với Thẩm Lăng, những nơi trước đây Thẩm Lăng đưa cô đi ăn đều có giá cả phải chăng, là những nhà hàng bình thường mà cô có thể trả tiền được.

Nhưng dù cô chưa đi nhà hàng này bao giờ, cô cũng thường xuyên nghe đứa sành ăn là Điền Điềm nhắc tới, nói rằng trong thành phố chẳng tìm được nhà hàng Pháp nào chính tông hơn ở đây, muốn dẫn cô đi ăn.

Sau đó, vì Điền Điềm mang thai nên chuyện này bị hoãn lại.

Cô biết nơi này rất đắt, ăn một ít giá đã lên đến hàng vạn, một bữa cũng phải tốn mấy vạn tệ, cô ấy không muốn Thẩm Lăng phải tốn quá nhiều tiền.

Thẩm Lăng nhìn cô bất lực:

"Không đắt lắm đâu, nhà hàng này do cậu anh mở, không phải có câu nói thế này, có lợi không biết hưởng là đồ ngốc. Bọn mình đâu thể như vậy đâu đúng không?"

Tô Vận vẫn lắc đầu: "Bỗng nhiên em muốn ăn đồ Hoài Dương.

"Thẩm Lăng nhìn cô chằm chằm vài giây, giọng điệu chân thành:"Anh muốn ăn đồ Pháp, có thể đi cùng anh được không?

"Tô Vận hai tay ôm chặt túi, cô biết anh đang từ chối, biết anh chỉ muốn dẫn cô đi ăn món ngon."Anh Thẩm, em nợ tiền anh, hình như ngày càng nhiều rồi, bây giờ đã không biết tính như thế nào."

"Vậy thì đừng tính nữa." Thẩm Lăng hất cằm: "Đi thôi."

Lúc này tình cờ có một chiếc xe ô tô sang trọng đậu trước cửa nhà hàng, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp mặc váy dài hở lưng bước ra, trong tay cô ấy cầm một chiếc túi, cô nghĩ thầm, lương cả năm của cô chưa chắc đã mua nổi.

Người phụ nữ bước đến bên kia xe, sánh đôi với người đàn ông vừa bước ra khỏi xe, tao nhã bước vào nhà hàng.

Tô Vận nghĩ rằng chỉ có những người phụ nữ như vậy mới xứng vào nhà hàng này, còn cô chỉ mặc một chiếc áo thun và quần jeans, mấu chốt là cả áo quần đều mua trên mạng, chẳng có gì đáng nói.

Trước đây cô không quan tâm đến những thứ như vậy, nhưng một khi người ta vào nơi này, tất nhiên sẽ để ý này nọ, không khỏi tự ti.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Lăng: "Em đi vào có làm anh mất mặt không?Thẩm Lăng cười:Anh còn lo không xứng đứng cạnh em."

"..." Tô Vận hơi ngượng: "Anh đang đùa em đúng không?

"Thẩm Lăng đi đến bên cạnh xe, cúi người lấy một chiếc túi xách, đưa cho cô:"Cái túi này đủ mua hết trang phục phụ kiện trên người người phụ nữ kia, nếu em thấy không dám đi vào thì đổi chiếc túi này đi.

"Tô Vận không trả lời, cô nghĩ, mình mà làm bẩn chiếc túi này có khi còn chẳng thể trả nổi tiền vệ sinh túi. Thẩm Lăng biết cô sẽ không nhận, cầm lấy chiếc túi trên tay cô, bước đến bên thùng rác, đồng thời đổ đống đồ trong túi vào chiếc túi xách mới mua. Khi Tô Vận phản ứng kịp bước tới ngăn anh, túi của cô đã bị Thẩm Lăng ném vào thùng rác."Này, sao anh có thể vứt túi của em đi như thế!" Tô Vận rất muốn đến thùng rác nhặt lên, nhưng có xe đi qua, cô nghĩ như vậy sẽ làm Thẩm Lăng mất mặt, chỉ có thể miễn cưỡng vứt món đồ yêu thích kia đi.

"Cái túi kia nên vứt đi từ lâu, lần trước thấy em xách nó, anh đã muốn vứt rồi." Cho nên lần đầu thấy chiếc túi này ở Anh, anh thấy nó rất thích hợp với cô, dù đắt đến đâu cũng phải mua bằng được.

"Cái túi kia của em cũng đắt."

Nói xong, cô mếu máo: "Đương nhiên trong mắt anh nó không đáng một đồng.Thẩm Lăng hỏi:Em mua bao nhiêu tiền?"

"528 tệ, lễ Độc thân năm ngoái mua được trên mạng." Đây là chiếc túi đắt nhất cô mua trong vòng năm năm qua, lúc ấy cô phải tiết kiệm tiền mua nhà, chỉ mua những chiếc túi không quá một trăm tệ, lần nhìn thấy chiếc túi này, cô phải hạ quyết tâm rất lớn mới dám mua.

Nhưng chưa dùng được một năm đã bị anh vứt đi không thương tiếc.

Thẩm Lăng nghe xong thấy hơi đau lòng, ngoại trừ Đào Nhiên, anh vẫn chưa bao giờ để tâm đến bất kì người phụ nữ nào, nhưng khi nhìn thấy Tô Vận, anh đã muốn đối xử tốt với cô.

Loại tình cảm này không phải tình yêu, anh không có tình cảm nông nổi với cô, nhưng thời gian trôi qua, cô thực sự đã chiếm một vị trí trong lòng anh.

Đôi khi nghĩ muốn mua hết đồ tốt nhất trên thế giới cho cô, cũng biết cô sẽ không chịu nhận, chỉ có thể thỉnh thoảng đưa cô đi ăn cơm, tặng cô vài món quà nho nhỏ, còn phải nói do trung tâm mua sắm tặng khi mua đồ thì cô mới đồng ý nhận.

Lần đầu biết cô là vào một buổi tối ở Thượng Hải, anh không chịu được khi thấy cô bị nhiều người xung quanh chuốc rượu như vậy, đã giải vây giúp cô, cũng nghe được hết thảy nỗi khổ sở của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!