Editor: peeWan
______________________
Tô Vận tưởng là điện thoại công việc của anh, cũng không hỏi nhiều, chỉ là nghe thấy câu nói 'Từ khi nào tôi là người cô muốn gặp là gặp?' nghĩ Tưởng Mộ Thừa đúng là ngang ngược.
Thế nên chọc anh: "Sau này có phải em muốn gặp anh cũng phải hẹn trước với thư kí không hả?
"Vì phía trước có xe, Tưởng Mộ Thừa ghé sát vào tai cô nói nhỏ:"Em nghĩ thì đến.
"Lời nói không đứng đắn tí nào. Tô Vận huých khuỷu tay, bảo anh ngồi ngay ngắn. Tưởng Mộ Thừa Không nghe, càng ngày càng quá đáng, anh ôm cô vào lòng, nói nhỏ chỉ có hai người mới nghe được:"Đột nhiên anh không muốn ăn nữa, anh muốn ăn em.
"Tô Vận dùng khẩu hình nói:"Cút!"
Đúng là t*ng trùng lên não.
Tưởng Mộ Thừa không để ý cảnh cáo của Tô Vận, trực tiếp nói lái xe đi về chung cư, Tô Vận cũng không ngăn cản.
Sau khi xuống xe, Tô Vận bị Tưởng Mộ Thừa kéo vào thang máy, Tô Vận cảm thấy giờ Tưởng Mộ Thừa lúc nào cũng có thể động dục, hơn nữa cũng không kiểm soát được.
Bởi vì là thang máy gia đình, lá gan Tưởng Mộ Thừa cũng lớn hơn, kéo Tô Vận ôm vào lòng cúi đầu hôn cô, lúc đầu Tô Vận còn đánh anh một cái, nhưng không bao lâu đã chìm vào nụ hôn sâu của anh.
Tô Vận không biết mình vào nhà bằng cách nào, khi bị Tưởng Mộ Thừa giam giữa lan can, cô đột nhiên giật mình, muốn thoát khỏi Tưởng Mộ Thừa,
"Ở đây không được, nếu lỡ Nịnh Nịnh đi làm về gặp phải thì sao? Anh thả em ra."
Tưởng Mộ Thừa vẫn bất động, đầu luôn vùi vào ngực cô.
Tô Vận lo lắng, nghiêm mặt mắng: "Tưởng Mộ Thừa!
"Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng trả lời cô:"Em xem thử có phải căn hộ cũ không!
"Nói xong tiếp tục hôn cô. Tô Vận bị anh hôn đến run rẩy, dần sát người vào lòng anh, nhìn kỹ một vòng căn phòng, không chỉ phong cách trang trí khác nhau, mà cách bài trí cũng khác, căn phòng này nhỏ hơn so với căn phòng mà cô đã thuê trước đó."Căn hộ này cũng là của anh?"
"Ừ, sống ở đây thì tiện hơn.
"Tô Vận thầm nghĩ, tiện cho anh làm chuyện xấu hơn! Đột nhiên cô không nhịn được hét lên một tiếng, anh đã tiến vào trong cơ thể cô. Hơi thở trầm thấp của người đàn ông hòa với hơi thở của người phụ nữ, quyện vào nhau thành một bản nhạc thật đẹp giữa buổi trưa nắng gắt. Tô Vận tỉnh táo nhắc nhở:"Chưa đến bốn mươi phút nữa em phải đi làm, không thể đến muộn!"
"Hai mươi phút nữa sẽ kết thúc, chắc chắn không làm em bị trễ."
Tô Vận vắt chân ôm chặt eo anh, cả người treo trên người anh, cảm nhận được sức mạnh từ trên người anh truyền đến.
Không biết từ khi nào, sự ăn ý giữa cô và Tưởng Mộ Thừa đã không cần diễn tả bằng lời.
Chỉ cần một ánh mắt của cô, Tưởng Mộ Thừa có thể biết được cô nghĩ gì, liệu có muốn thêm không hay là khó chịu.
Trong linh hồn mỗi con người đều cô độc, Tô Vận cảm thấy sự cô đơn của cô đã bị Tưởng Mộ Thừa xua tan, mà từ nay về sau anh tồn tại ở nơi sâu thẳm đó.
Tưởng Mộ Thừa không hài lòng với sự phân tâm của Tô Vận, cắn vào vai cô, "Bây giờ mà em cũng phân tâm!"
Tô Vận bất mãn bĩu môi, cô sẽ không nói cho anh biết mình luôn nghĩ về anh.
Cô nhớ đến một bài văn đã đọc được từ lâu, trong đó nhắc đến một câu trong bài dân ca là 'mặt đối mặt vẫn nhớ đến anh'.
Khi đó cô không hiểu lắm, đã ngồi trước mặt rồi, sao còn phải nhớ?
Bây giờ cũng hiểu được, hoá ra có một nhớ như vậy thật.
Dù bây giờ anh đang ở trước mặt cô, bên trong thân thể cô, cô vẫn muốn anh.....!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!