Editor: peeWan
______________________
Tô Vận nghe thấy là đi làm phiền Tưởng Mộ Bình, đương nhiên cô không đồng ý.
Dù gì đi chăng nữa, Tưởng Mộ Bình cũng là người nhà của Tưởng Mộ Thừa, còn lớn hơn Tưởng Mộ Thừa gần ba mươi tuổi, ông giống như cha anh vậy, sao cô có thể công khai phê bình trưởng bối với Tưởng Mộ Thừa được chứ?
Huống hồ, Tưởng Mộ Bình cũng không làm gì quá đáng hay gay gắt, chỉ là đưa quá khứ của cô ra ánh sáng, tuy rằng cách làm tàn nhẫn, nhưng cô có thể hiểu được.
Dù sao cũng đâu ai muốn người nhà mình cưới một cô gái 'không rõ ràng' chứ.
Sau khi Tưởng Mộ Thừa nghe được lí do từ chối của cô, không đành lòng nhíu mày: "Có phải bị anh Hai anh doạ sợ rồi đúng không?"
"Đâu có! Em chỉ không muốn anh vì chuyện của em mà cãi nhau với người nhà thôi. Ông ấy tìm đến em cũng là chuyện thường tình mà."
Tô Vận tựa vào ngực Tưởng Mộ Thừa, "Anh Hai anh không láy tiền bạc hay quyền lực ép em phải rời xa anh như những trưởng bối khác, ông ấy chỉ cho em thấy hiện thực mà thôi.
"Tưởng Mộ Thừa không nói gì, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, thầm nghĩ, không phải Tưởng Mộ Bình không dùng quền lực trấn áp cô, không ép cô rời đi, mà là chưa đến lúc. Anh rất hiểu Tưởng Mộ Bình, đầu tiên sẽ cho người ta cơ hội tự rút lui, nếu còn ngoan cố ở lại, ông sẽ dùng thủ đoạn của mình. Vậy nên sao anh có thể cho Tưởng Mộ Bình cơ hội coi thường Tô Vận nữa chứ? Tô Vận cắn cắn môi dưới, còn nói:"Tuy rằng lúc đó em thấy buồn thật, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, ít nhất sau này em không phải sợ hãi nữa, không phải lo nếu người nhà anh biết quá khứ của em thì sao, em phải làm gì mới được.
Như vậy không phải rất tốt sao?
Là phúc không phải hoạ.
"Cô ngẩng đầu nhìn anh:"Chuyện này cho qua đi, được không?"
Tưởng Mộ Thừa là người cô quan tâm, Tưởng Mộ Bình lại là người thân của Tưởng Mộ Thừa, dù cô có bị thiệt cũng không muốn Tưởng Mộ Thừa phải khó xử với người nhà.
Trong chuyện này, bất kể đúng sai thế nào, chỉ cần có người chịu xuống nước trước, khi cô kết hôn với Tưởng Mộ Thừa, mọi người mới có thể hoà thuận với nhau.
Mà Tưởng Mộ Bình là người đang đứng trên đỉnh quyền lực, đã quen được người khác thuận theo, ngay cả con gái ruột là Tưởng Tiểu Mễ, ông còn không đồng ý, nói gì đến người dưng nước lã như cô?
Một khi đã như vậy, cô cứ cố gắng nhẫn nại, xem chuyện tối qua như nước đổ lá môn.
Không phải vì cô hào phóng, mà vì người đàn ông tên Tưởng Mộ Thừa này, cô tủi thân một chút cũng đáng.
Tưởng Mộ Thừa gẩy môi dưới bị cô cắn, cảm thấy bất mãn: "Sau này không được cắn nữa!
"Tô Vận khẽ đánh anh một cái,"Vừa nãy em nói gì anh có nghe không?"
"Không!"
"...
"Tưởng Mộ Thừa kéo cô ra khỏi ngực, cho cô nhìn thằng mình,"Tô Vận, không ai được bắt nạt em, kể cả gia đình anh.
Người phụ nữ của anh, không tới lượt người khác khoa tay múa chân, cho dù là anh Hai anh cũng không được!
"Anh cầm tay cô đi bộ đến khu nội trú,"Bây giờ đi tìm anh Hai tính sổ trước, sau đó tâm trạng thoải mái có thể ăn nhiều cơm hơn.
"Tô Vận cố gắng vùng tay mình ra:"Em không đi!"
"Sợ sao?"
"Không phải sợ hay không sợ, dù sao em không đi!
"Tưởng Mộ Thừa dừng lại, bất lực nhìn cô,"Anh cam đoan sẽ không cãi nhau với anh ấy, cũng không chất vấn anh ấy, nhưng mà..." Anh ngưng lại.
"Mà cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!