Chương 33: Chuyện Của Hạ Kiều

Editor: peeWan

______________________

Hạ Kiều chống khuỷu tay trên bàn, tì má vào, thong thả nhìn cô, "Bác sĩ Tô, tôi đã tìm đến chỗ lang băm là cô, giờ tôi chính là bệnh nhân của cô, cô phụ trách tôi, đương nhiên tôi có quyền nói.

"Cô ấy gọi mình là lang băm?! Tô Vận bất lực, cảm giác mình đụng phải một kẻ vô lại rồi. Hạ Kiều chỉ chỉ ống nghe của cô,"Sao cô không nghe tim tôi thử xem nó có bị bệnh gì không.

Có thể cô không biết, tối hôm đó tôi chạy từ Thiên Tân đến nhà cô, mệt như chó, cuối cùng người đàn ông của cô không cho tôi bước vào cổng, tôi muốn uống nước, anh ta hỏi tôi có mang ly không, nói ly trong nhà không thể cho tôi dùng, sợ cô không vui, tôi sợ lúc đó tim tôi đã tức chết rồi, nên hôm nay vội đến đây tìm bác sĩ kiểm tra.

"Tô Vận nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm Hạ Kiều, không ngờ đêm đó Tưởng Mộ Thừa gặp cô ấy ở cổng biệt thự, không cho cô ấy bước vào. Thấy Tô Vận vẫn im lặng, giống như chẳng tò mò gì, Hạ Kiều không khỏi nhíu mày:"Tôi nói chứ, có phải bác sĩ mấy người thích chơi trò bí hiểm, không dễ nói chuyện không hả?

"Tô Vận hoàn hồn, như cười như không:"Cô đã tốn tiền đăng kí rồi, tôi để cô nói cho hoàn vốn, như vậy cô sẽ có cảm giác như khám ở bệnh viện ở quê, rất có lợi trong việc hồi phục."

"Ha ha ha."

Hạ Kiều không khỏi bật cười, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại, hỏi cô: "Biết sao hôm nay tôi đến tìm cô không?Tô Vận cười nhạt:Có bệnh."

"Clm, sao cô thích mắng người ta thế!

"Hạ Kiều trừng mắt nhìn Tô Vận. Tô Vận sắc mặt như thường:"Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, không có bệnh thì tìm bác sĩ làm gì?

"Hạ Kiều cũng không vòng vo, đi thẳng đến chủ đề chính,"Tôi đến đây muốn nói với cô một tiếng, mấy tháng tiếp theo, chắc chắn tôi không thể không gặp Tưởng Mộ Thừa, hy vọng cô có thể thông cảm cho anh ấy, đừng cãi nhau với anh ấy nữa, mỗi lần cãi nhau, Tưởng Mộ Thừa đều đổ hết lên đầu tôi, cô gái xinh đẹp như tôi suốt ngày bị đàn ông mắng, nếu là cô, cô có chịu được không?"

"Tô Vận, cô là có phúc mà không biết hưởng.

"Tô Vận không phủ nhận:"Có lẽ vậy.

"Hạ Kiều đăm chiêu đích nhìn cô, một lát sau, nói tiếp:"Tô Vận, trong cuộc đời cô có tồn tại một người đặc biệt, không quan hệ thân thích, không quan hệ tình yêu, người đó còn quan trọng hơn cả sinh mạng của chính cô, chỉ cần một câu nói của người đó mà sẵn sàng hy sinh không?"

Có.

Năm năm trước, ở Thượng Hải.

Người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của cô, cho cô hy vọng ấm áp chưa từng có, giúp cô thoát khỏi địa ngục, cô không cần...! tiếp tục tiếp rượu những gã đàn ông ghê tởm kia nữa.

Anh còn vay tiền cho cô, giúp cô thuê luật sư, dù cuối cùng thua kiện, nhưng ân tình của anh, cô mãi khắc ghi trong lòng, cả đời không quên.

Ba năm trước, ở Bắc Kinh.

Trong lúc bần cùng, cô tình cờ gặp lại anh, sau khi biết hoàn cảnh của cô, anh không chút do dự sắp xếp cô vào bệnh viện.

Bọn họ không thường xuyên liên lạc, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi anh sẽ ghé qua thăm cô.

Ngoại trừ biết anh họ Thẩm, cô chẳng biết gì về anh cả.

Cô từng bóng gió nói với anh, nếu sau này điều kiện của cô tốt hơn, cô sẽ trả lại hết tiền anh từng cho cô mượn, nhưng mỗi lần như vậy anh đều khéo léo chuyển chủ đề.

Cô đoán có lẽ bởi vì thân phận đặc biệt không tiện tiết lộ, cũng có thể anh muốn làm việc thiện không muốn để lại tên, cô cũng biết điều không hỏi thêm nữa.

Sau này, cô cảm thấy dù có biết tên anh hay không cũng chẳng còn quan trọng, sự giúp đỡ và niềm tin của anh cho cô là tài sản cả đời này của cô.

Hạ Kiều thở dài: "Tưởng Mộ Thừa đối với tôi mà nói, chính là sự tồn tại đặc biệt như vậy.

"Những lời nói của Hạ Kiều đã kéo Tô Vân trở về từ những ký ức trong quá khứ, Tô Vận vô thức nhìn Hạ Kiều. Tưởng Mộ Thừa đã đối xử với cô ấy tốt đến mức nào mà cô ấy coi trọng Tưởng Mộ Thừa hơn chính mạng sống của mình? Hạ Kiều nghịch ngón tay, thản nhiên nói:"Chắc chắn anh Tư chưa kể cô nghe về thân thế của tôi nhỉ?

"Tô Vận không lên tiếng, đúng là chưa kể. Giọng Hạ Kiều trở nên trầm lắng hơn, chậm rãi kể:"Tôi sinh ra trong một ngôi làng vùng núi hẻo lánh, nghèo đến mức cô không thể tưởng tượng nổi đâu, mẹ tôi sinh ra tôi năm mười chín tuổi, vì băng huyết nên sau khi sinh tôi ra đã qua đời.

Bố tôi...! Thật ra ông ta không xứng đáng là bố, không bằng cầm thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!