Editor: peeWan
______________________
Lúc Tô Vận ôm lấy Tưởng Mộ Thừa, cảm giác lưng anh cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng tăng tốc.
Những lời nói tàn nhẫn kia của cô đúng là khiến anh đau lòng.
Gió thu thổi qua, lá vàng trong công viên rung rinh trên không, có vài chiếc lá nương theo gió rơi xuống.
Tô Vận cảm giác lòng mình như chính mùa thu này vậy, mát mẻ nhưng hiu quạnh, không có cách nào ngăn được.
Cô không biết Tưởng Mộ Thừa sẽ phản ứng như thế nào, nghĩ cũng không dám, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là ôm anh thật chặt, không cho anh rời đi.
Cô không ngờ bản thân sẽ có được dũng khí lớn như vậy để đuổi theo, bây giờ vẫn cảm thấy không thể tin được.
Tưởng Mộ Thừa để cô ôm, không nói lời nào, cũng không đẩy cô ra.
Im lặng một lúc, anh hỏi cô: "Không có gì để nói sao?
"Tô Vận không giải thích cho những hành vi vô lý trước đó của bản thân, cô ôm chặt thắt lưng anh, nói với anh một câu:"Tưởng Mộ Thừa, em yêu anh.
"Đây là điều cô muốn nói nhất lúc này. Cả công viên như lặng đi, gió dường như cũng muốn tìm đường vòng mà tránh. Tưởng Mộ Thừa gỡ tay cô ra, xoay người ôm cô vào lòng, mở áo khoác bọc lấy cô, anh nói:"Tô Vận, anh tha thứ cho em." Lúc này, có lẽ anh cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi.
Khi rời khỏi công viên cùng với Tưởng Mộ Thừa, Tô Vận bất giác quay đầu tìm Phó Minh Diễm, anh đứng dưới tán cây, hai tay bỏ túi, đẹp đẽ như một bức tranh.
Khi bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn cô cười nhạt, nụ cười phảng phất nét buồn bã và cô đơn, nhưng cũng mãn nguyện.
Anh hy vọng cô hạnh phúc, cô vẫn luôn biết.
Cô cũng cười lại, cố gắng không để nước mắt rơi, rồi vẫy tay với anh.
Trong cuộc đời, cô may mắn biết bao khi đã từng có được một người đàn ông ấm áp như vậy.
Quay về biệt thự, ngay cả cơm tối cũng không ăn, Tưởng Mộ Thừa kéo thẳng Tô Vận lên lầu, mới vừa bước vào phòng ngủ, anh đã ôm cô vào lòng, động tác mạnh mẽ thô bạo, không cho cô kịp phản ứng, anh cúi đầu cắn môi cô.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, quần áo vương vãi khắp sàn, không dạo đầu quá nhiều, Tưởng Mộ Thừa trực tiếp đẩy cô dựa vào cửa rồi đi vào, lục phủ ngũ tạng Tô Vận đau đớn co rút lại.
Động tác của anh còn dữ dội hơn đêm qua, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tô Vận biết tuy tuy rằng đã tha thứ cho cô, nhưng anh vẫn khó chịu, thậm chí ghét cô, ghét cô không lưu tình mà nói những lời chia tay trước mặt Phó Minh Diễm.
Từ cửa đến sô pha, đến trên đàn dương cầm, rồi sàn nhà, sau đó anh ôm cô vào nhà tắm, không ai kiềm chế được, lại thêm một lần.
Mấy giờ liền, ngoại trừ tiếng nỉ non và nức nở khe khẽ của cô, Tưởng Mộ Thừa không nói một lời, để lại trên người cô toàn dấu vết của anh.
Cuối cùng khi anh nằm trên giường, Tưởng Mộ Thừa vẫn ôm cô, vô thức vuốt ve làn da mềm mại của cô, lại có phản ứng, nhưng lần này ở trên giường, anh vô cùng dịu dàng dỗ dành cô, khi hai cơ thể hoà vào nhau, anh chỉ muốn được mãi khảm vào nhau như thế này.
Thẳng đến thiên hoang địa lão.
Khi Tô Vận nằm phía dưới đạt khoái cảm, Tưởng Mộ Thừa ghé vào tai cô, nói câu thứ ba trong đêm, vỏn vẹn hai chữ: "Cảm ơn."
Tô Vận biết, anh cảm ơn cô đã không buông anh ra.
Thẳng đến một giờ sáng, hai người mới kết trận cuồng nhiệt kéo dài hai giờ đồng hồ.
Tưởng Mộ Thừa có lẽ quá mệt mỏi, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Tô Vận cũng mệt, cơ thể như bị nghiền nát, nhưng đầu óc lại tỉnh như vừa trải qua giấc ngủ ngàn thu, không mệt mỏi chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!