Editor: peeWan
______________________
Vì có một vị lãnh đạo lớn đang nằm trong khoa, ai cũng phải xốc lại trăm phần trăm tinh thần, không dám lười biếng.
Ngoại trừ chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, chẳng ai biết vị đại thần này là ai, có bác sĩ đoán là cấp bậc hàng top.
Sáng hôm nay, sau cuộc họp buổi sáng, chủ nhiệm Hà yêu cầu Tô Vận ở lại, "Lát nữa theo tôi đến phòng bênh của lãnh đạo.
"Tô Vận sửng sốt, một bác sĩ nhỏ như cô sao có tư cách đi khám bệnh cho lãnh cấp cao chứ? Chủ nhiệm Hà giải thích:"Giúp tôi làm hồ sơ bệnh án."
Việc đó cũng không tới lượt cô nha.
Chủ nhiệm Hà nhìn cô, cũng không giải thích nhiều, có một số chuyện ngay cả ông cũng chưa hiểu được, cũng không cần hiểu, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Sau tầng tầng lớp lớp kiểm tra nghiêm ngặt, Tô Vận và chủ nhiệm Hà cũng vào được phòng bệnh.
Khi nhìn thấy người dựa vào đầu giường, Tô Vận tim lỡ một nhịp, đại não nhất thời trống rỗng, căng thẳng đến mức ngón tay bất giác run lên.
Có người dù không nói lời nào, dù gương mặt có hiền lành đến đâu nhưng khí chất mạnh mẽ toát ra từ cơ thể cũng đủ khiến lòng người chấn động, chỉ cần người đó liếc nhẹ cũng khiến bạn rùng mình.
Tô Vận không ngờ có thể gặp được người lớn trong nhà Tưởng Mộ Thừa ở đây, anh Hai của Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Bình.
Mãi về sau Tô Vận mới biết rằng tất cả chuyện này đã được lên kế hoạch, chứ không phải do cô may mắn nên mới được thăm khám cho lãnh đạo với chủ nhiệm Hà.
Giữa trưa tan tầm, lúc đi ngang qua bàn làm việc của điều dưỡng, cô nghe loáng thoáng điều dưỡng Tiểu Triệu nói chuyện với Tiểu Đường về chồng của các cô ấy
-- Tưởng Mộ Thừa, Tô Vận thầm nghĩ, chồng của các cô bây giờ là người đàn ông của tôi rồi nhé.
Trên đường đến căn tin, Tô Vận nhận được điện thoại của Tưởng Mộ Thừa, cô thẳng tay ấn tắt, nghĩ đến đêm qua cô muốn chia tay, bị anh uy hiếp áp chế đủ kiểu, sau lại anh bế lên giường lăn lộn, trong lòng cô giờ đủ loại bất bình và tức giận.
Thật ra cô cũng không muốn chia tay, chỉ là muốn phát tiết một chút bất mãn trong lòng với anh mà thôi.
Tin nhắn của Tưởng Mộ Thừa gửi đến: [Xem Weibo của em đi.]
Sau khi Tô Vận đăng nhập Weibo, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, Tưởng Mộ Thừa gửi qua Weibo cho cô, còn tặng cô một bông hồng.
Mấu chốt là cái Weibo bị đăng lại là ảnh cô và Tưởng Mộ Thừa hôn nhau bên ngoài nhà hàng, tấm ảnh chỉ lộ mỗi góc mặt của Tưởng Mộ Thừa, mặt của cô đã bị Tưởng Mộ Thừa che mất.
Weibo Tưởng Mộ Thừa lại thất thủ...!
Cách thức công khai tình yêu như vậy, trong lòng Tô Vận cảm thấy ngọt ngào vô cùng, mặc dù không nhiều người biết được người phụ nữ trong tấm ảnh là ai, cũng chẳng ngăn được niềm vui sướng hân hoan trong lòng cô.
Đợi ba phút mà vẫn chưa thấy cô nhắn lại, Tưởng Mộ Thừa mắng cô không có lương tâm, cất điện thoại, tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối qua anh gần như không ngủ, đã tiêu hao quá nhiều sức lực trên người cô như vậy, cộng thêm chuyện năm năm trước của cô, hoàn toàn làm anh kiệt sức.
Đột nhiên di động vang lên, anh vội bật dậy, tưởng là Tô Vận gọi đến, không ngờ là anh Hai Tưởng Mộ Bình, xem ra ông lão nhà anh đã thấy được tấm ảnh kia rồi.
"Alo, anh Hai.
"Giọng nói của Tưởng Mộ Bình đơn giản mà lạnh thấu xương,"Tưởng Mộ Thừa, cậu có biết mình đang làm gì không! Vụ án của Tô Thế Khải đã kết thúc rồi, đừng có lội bùn nữa!
"Tưởng Mộ Thừa xoa xoa ấn đường, không ngờ lại đến tai Tưởng Mộ Bình sớm như vậy, anh đáp Tưởng Mộ Bình:"Anh Hai, để anh phải thất vọng rồi.
"Tưởng Mộ Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lớn tiếng cảnh cáo:"Đừng nói với anh cậu không biết những chuyện dây mơ rễ má đằng sau vụ này?
Nhớ kỹ lời của anh, dừng ở đây đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!