Editor: peeWan
______________________
Sau khi xong xuôi, Tô Vận lại đi tắm nước ấm, mặc dù mệt gần chết nhưng mọi tế bào trong cơ thể đều ở trong trạng thái hưng phấn, cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Quấn khăn tắm lên người, Tô Vận bước ra khỏi phòng tắm, Tưởng Mộ Thừa đã ăn mặc chỉnh tề, đang xắn tay áo sơ mi lên, có vẻ như đã tắm ở phòng khác.
Không phải nên mặc đồ ngủ sao?
Sao phải ăn mặc lịch sự như vậy?
Tô Vận nhíu mày: "Anh đi ra ngoài?
"Như không biết nói gì, Tưởng Mộ Thừa im lặng vài giây mới nói:"Ừ, có chuyện khó giải quyết, bây giờ anh đi xử lý một chút.Tô Vận hỏi anh:Có chuyện gì hả?
"Tưởng Mộ Thừa vừa khó chịu vừa bực bội, bước đến ôm cô,"Không có gì, chuyện vụ kiện thôi, em nghỉ trước đi." Nói xong buông cô ra, cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ.
"Chờ một chút."
Tô Vận đến phòng lấy áo khoác, đưa áo gió cho anh, "Nửa đêm rồi, bên ngoài rất lạnh." Cô kiễng chân hôn lên khóe môi anh, "Anh về sớm nhé.
"Tưởng Mộ Thừa vắt áo gió trên cánh tay, một tay ôm cô,"Xin lỗi, anh sắp thất hứa rồi.
"Thật ra Tô Vận sớm có dự cảm, cô biết anh định ra ngoài gặp ai, nhưng vì liên quan đến vụ kiện, cô không thể ngang ngược mà ngăn lại được. Cô vươn tay sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, giọng nói bình thản:"Em biết anh muốn đi gặp Hạ Kiều.
"Tưởng Mộ Thừa khẽ run,"Vậy sao em không ầm ĩ với anh?
"Lý trí của cô quá mức hiểu chuyện, đôi khi làm anh thấy bất an. Tô Vận nhàn nhạt nhìn anh, hỏi ngược lại:"Ầm ĩ thì anh sẽ không đi sao?
"Tưởng Mộ Thừa không lên tiếng, ngầm nói, dù cô có ầm ĩ, anh vẫn phải gặp Hạ Kiều để nghiên cứu sự việc, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đối phó."Biết rõ có ầm ĩ hay không cũng vậy, sao em phải tự làm mất mặt mình chứ?" Tô Vận đẩy anh, "Đừng nán lại nữa, đi mau đi, đi sớm về sớm, về rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
"Tưởng Mộ Thừa trong lòng càng thấy không nỡ, anh luôn có cảm giác cô đột nhiên không ồn ào ầm ĩ là muốn chia tay, anh cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô:"Em ầm ĩ thế nào cũng được, muốn phạt anh thế nào anh cũng nhận, chỉ cần em thoải mái.
"Tô Vận lời nói đến bên miệng lại nuốt hết vào, bởi vì cho dù có phạt anh, trong lòng cô cũng chẳng thấy thoải mái.....! Cổng biệt thự. Hạ Kiều đau lòng nhìn Tưởng Mộ Thừa,"Anh Tư, anh có ý gì?
"Sao không cho cô ta vào? Tưởng Mộ Thừa hai tay bỏ túi quần, gác một chân lên bồn hoa bên vỉa hè, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày,"Ở đây thoáng."
"...
"Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng lại bị đám mây dày che mất, nghĩ thầm sao ông trời không mưa to đi! Hạ Kiều theo bản năng nhìn về phía biệt thự, hỏi:"Tô Vận ở bên trong?
"Tưởng Mộ Thừa đốt một điếu thuốc,"Ừ.
"Khó trách. Hạ Kiều trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, trước kia bọn họ yêu nhau toàn hẹn bên ngoài, thật ra không gọi là hẹn hò, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Cô ta đã nghĩ khi nào anh đưa cô ta về nhà, mãi đến sau khi chia tay, cô cũng không biết biệt thự của anh tròn hay méo. Bây giờ, cô ta đã có cơ hội nhìn thấy nó, nhưng lại phải giương mắt đứng ở cổng nhìn vào, ngay cả bước vào cũng không được. Sao cô ta nuốt trôi được cục tức này đây? Cô ta ngẩng đầu, nói khẽ:"Anh Tư, lần đầu em thấy cách tiếp khách thế này đấy, gọi khách qua đây, cho người ta đứng trước cổng, chỉ có đứng, ngay cả một ngụm trà cũng không có.
"Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng nhả khói thuốc, hỏi:"Cô có mang ly không? Tôi nói bảo mẫu rót cho cô.Hạ Kiều:..." Cô ta ôm ngực, "Tưởng Mộ Thừa, ngay cả một cái ly anh cũng không cho em dùng à?Hắn nói:Tô Vận sẽ mất hứng.
"Clm! Điều Hạ Kiều muốn làm nhất bây giờ là đấm cho Tưởng Mộ Thừa một trận nên thân mới có thể trút hết phẫn nộ của mình mà, quá khinh người rồi. Cô ta cũng đâu phải mông ngóng muốn gặp anh hay gì đâu, là anh ép cô ta phải đến có được không hả?!"Tưởng Mộ Thừa, anh có để ý đến tự tôn và cảm giác của em không vậy?
"Tưởng Mộ Thừa gẩy gẩy tàn thuốc, sắc mặt lạnh lùng:"Lúc ở chỗ nhà hàng, cô có để ý đến cảm giác của Tô Vận không? Hạ Kiều, nếu không để ý đến tự tôn của cô, cô nghĩ lúc đó mình có thể quay đầu tự tin như vậy sao?
"Anh lấy một điếu thuốc, nhìn về phía cô. Hạ Kiều cũng đang nhìn anh, khói thuốc phun ra, cô cảm giác trước mắt có chút mông lung, không thể nhìn rõ con người thật của anh. Tưởng Mộ Thừa bình tĩnh đến lạnh lùng, không có một chút ấm áp:"Hạ Kiều, sau này dù là cố tình hay vô ý, cũng đừng chọc tức cô ấy."
Hạ Kiều bĩu môi, thật ra trong lòng vốn đã đau đến chịu không nổi, nhưng cô ta luôn biết mình muốn gì, sẽ không bao giờ mong đợi những điều viển vông.
Cô ta đã qua cái tuổi sống chết vì tình từ lâu rồi, đối với cô ta mà nói, chinh phục tiền bạc còn thực tế hơn thu phục một người đàn ông nhiều, huống hồ người đàn ông trước mặt đây, cô ta đã quá vội vàng, tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, vậy mà ngoài một vết sẹo ra thì chẳng còn cái gì.
Cô ta không ngốc đến mức đụng phải bức tường này lần thứ hai đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!