Tưởng Mộ Thừa hơi giật mình, nhưng sau đó anh lại cất giọng khinh khỉnh: "Chả nhẽ Phó Minh Diễm có gì tốt hơn anh hả?"
Lâm Việt thật thà khai báo: "Trừ chuyện anh ta không nhiều tiền bằng anh, điểm nào cũng không hề thua kém.
"Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, im lặng nhìn chằm chằm Lâm Việt vài giây, cũng lười tranh luận chuyện này. Anh liếc nhìn đồng hồ, trợ lý Khương chắc cũng sắp tới rồi. Lâm Việt lo sợ cho chính mình nói tiếp:"Nếu Phó Minh Diễm và anh đều có xuất thân giống nhau, nói không chừng hai người sẽ đều ngang cơ nhau đó.
"Nếu anh là phụ nữ nhất định sẽ không do dự mà chọn Phó Minh Diễm, ai mà chả thích được đàn ông quan tâm chăm sóc chứ. Cái loại người lạnh lẽo như Tưởng Mộ Thừa rất không thích hợp lấy làm chồng. Tưởng Mộ Thừa uống mấy ngụm nước, mặt không đổi nhìn Lâm Việt:"Chỉ bằng anh ta không có tiền, vậy mà còn đòi so sánh với anh?"
Lâm Việt: "…
"Thật chưa thấy qua ai tự phụ như vậy. Anh nhịn không được đả kích Tưởng Mộ Thừa:"Anh chưa từng nghe qua câu này sao, có người nói em anh không hoàn hảo, nhưng anh chính là người duy nhất. Nói không chừng câu đó chính là miêu tả vị trí của Phó Minh Diễm trong lòng Tô Vận, chính là loại tồn tại đặc biệt như thế.
Cũng như trên đời này còn nhiều người phụ nữ hơn Tô Vận nhưng anh đều không có cảm giác sao?
"Tưởng Mộ Thừa híp mắt lạnh lùng nhìn Lâm Việt, cũng không nói lời nào. Lâm Việt cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phả vào người, anh rùng mình, trong nháy mắt bật chế độ ton hót:"Nhưng em có thể đảm bảo với anh Tô Vận rất kháng cự với tình cảm của Phó Minh Diễm, chính là tình cảm của anh ta như keo 502, muốn bậy ra cũng không bậy được."
Lúc này trợ lý Khương gõ cửa đi vào, mang theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đưa cho anh, "Tưởng tổng, đây là hợp đồng anh yêu cầu soạn thảo."
"Ừ.
"Tưởng Mộ Thừa cầm lấy bút trên bàn ký vào phần của mình rồi đưa lại cho trợ lý Khương để anh ấy đi làm tiếp một bản khác chuẩn bị cho thứ Hai. Lâm Việt hơi khó hiểu,"Anh tư, anh đem cổ phần chuyển nhượng cho em, em cũng phải được ký tên chứ.
"Chả nhẽ không định cho anh ký? Trợ lý Khương giải thích:"Lâm tổng, thứ hai luật sư sẽ liên hệ anh, đến lúc đó anh sẽ đến ký ở công ty giải trí Lại Thiêm.
"Sau đó trợ lý Khương cúi người, cầm hợp đồng mang ra ngoài. Lâm Việt đăm chiêu nhìn Tưởng Mộ Thừa:"Thế anh gọi em đến đây làm gì?"
Tưởng Mộ Thừa không hề hấn gì nói: "Không gì cả."
Lâm Việt: "…"
Tưởng Mộ Thừa quay quay bút máy trong tay, hỏi Lâm Việt: "Biết vì sao anh lại cho cậu cổ phần không điều kiện không?
"Lâm Việt sờ sờ mũi, thầm nghĩ, vì em lớn lên đẹp trai, nên anh yêu em. Thật ra anh không biết tối qua Tưởng Mộ Thừa chập dây thần kinh nào đó, tự dưng nửa đêm nửa hôm không ngủ được gọi điện muốn sang tên toàn bộ cổ phần anh sở hữu ở công ty giải trí, một xu cũng không cần. Anh vô cùng vui vẻ, mãi nửa ngày sau mới ngờ ngợ đây là cái bẫy. Làm sao tự nhiên trên trời lại rơi xuống miếng thịt béo bở cơ chứ? Lâm Việt nghĩ mãi không ra, liền hỏi:"Vậy sao anh lại muốn chuyển nhượng cho em?"
Tưởng Mộ Thừa cũng không định quanh co: "Bởi vì Tô Nịnh Nịnh là nghệ sĩ của công ty này."
"Cái gì?" Giọng điệu Lâm Việt kéo cao lên vì kích động, thiếu trút nữa anh trượt từ trên tay vịn sôpha xuống đất, sau khi ngồi ổn định, anh xác nhận lại: "Tô Nịnh Nịnh thật sự là người của công ty này?"
Tưởng Mộ Thừa: "Ừm."
"Thảo nào!" Anh còn cho rằng Tô Nịnh Nịnh vẫn còn ở công ty cũ, trong khoảng thời gian gần đây anh luôn bận ở nước ngoài, nên không chú ý đến chuyện này.
Tưởng Mộ Thừa vô cùng nghiêm túc, nói cổ phần này vốn là trên danh nghĩa Tô Vận cho Tô Nịnh Nịnh, nhưng Tô Nịnh Nịnh lại không hiểu rõ về khoản này nên muốn giao cho Lâm Việt tạm thời quản lý, nhưng cũng có một số điều kiện ràng buộc.
Tưởng Mộ Thừa đang nói cố ý dừng lại một lúc, sau đó trở giọng mang ý cảnh cáo: "Lâm Việt, trước đây cậu có bao nhiêu chơi bời, mỗi ngày đổi một cô thì anh cũng không quan tâm, Nhưng nếu cậu dám đối xử như vậy với Tô Nịnh Nịnh, cậu có thể đoán được hậu quả rồi đấy!"
Lâm Việt không ngừng gật đầu, "Biết, biết rồi, là chết không có chỗ chôn."
"Biết thì tốt!
"* Sau khi rời công ty, Tưởng Mộ Thừa tranh thủ đến bệnh viện. Tối qua anh và Tô Vận ở nhà, đưa người giúp việc qua trông đêm, không biết cô nhóc nghịch ngợm kia có giận dỗi gì không. Khi anh tới phòng bệnh, Nhiên Nhiên còn đang chơi game trên di động. Nhiên Nhiên nghe tiếng động ngẩng đầu, lườm Tưởng Mộ Thừa một cái:"Cậu.
"rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi. Tưởng Mộ Thừa ngồi ở mép giường, tịch thu di động:"Miệng vết thương không đau nữa đúng không?"
Nhiên Nhiên bất mãn trừng mắt: "Cháu chơi một chút cũng không được?"
"Không được!" Tưởng Mộ Thừa thái độ không cho phép thương lượng, anh giữ di động Nhiên Nhiên trong lòng bàn tay, như đang nghĩ gì nhìn chằm chằm cô bé, cuối cùng nhượng bộ: "Như vậy đi, nếu bài kiểm tra văn tới cháu được 50 điểm trở lên, cậu sẽ cho cháu chơi thoải mái một tuần.
"50 điểm? Quá cao. Quá khó. Nhiên Nhiên mếu máo,"Không thèm, không chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!