Tưởng Mộ Thừa không hề đùa giỡn cô, anh từng chút một tiến vào cơ thể Tô Vận.
Nếu không phải cô nói trước để anh nhẹ chút, cô rất sợ đau, mà anh cũng nghĩ mình không phải tay mơ, vậy nên giờ vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm đau cô. Nhưng dù động tác anh có nhẹ đến mấy thì Tô Vận vẫn là đau chịu không nổi, cô cắn chặt răng, mắt ầng ậng nước.
Anh mới chỉ tiến vào được một nửa, Tô Vận hoàn toàn căng chặt, cả người cô bám chặt lấy anh, hay chân quặp lấy eo, hai tay vít cổ không cho anh tiến thêm chút động tác nào hết.
Cô khóc lóc: "Anh tư, kích cỡ chúng ta không hợp, vậy chúng ta không phải là nửa kia của nhau có phải không?
"Cô càng nói càng thương tâm. Tưởng Mộ Thừa thật dở khóc dở cười, anh thở hổn hển nói:"Tô Vận, anh sẽ nhẹ nhàng, em thả lỏng chút, nếu em không cho anh vào anh sẽ liệt mất.
"Cả người cô dính sát vào người Tưởng Mộ Thừa, vùi đầu ở trong cổ anh. Cô không phải yếu đuối nữ nhi, cũng không sợ đau nhưng hiện tại là rất rất đau, cô một chút dũng khí nhỏ nhoi cũng không có. Ở phía dưới cơ thể cô tựa chừng như bị xé là đôi, đau đớn xuyên tim. Hai cánh tay Tưởng Mộ Thừa cũng dùng sức chống ở bên cạnh người cô, cả thể xác và tinh thần anh đều như bị giày vò, từng giọt mồ hôi trên trán liên tục rơi xuống người con giá, cố gắng hoà hợp một thể với cô. Anh hết sức kiên nhẫn trấn an:"Tô Vận, không sao mà, lần đầu tiên có chút không quen nhưng về sau sẽ tốt thôi. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng mà, em thả lỏng nào, được không?"
"Không được, em đau không chịu nổi, đau lắm."
Nhưng hiện tại Tưởng Mộ Thừa đã là tên trên cung không thể không bắn. Anh quay đầu cô lại rồi cúi xuống hôn môi, hôn nước mắt. Giọng anh khàn khàn mà mị hoặc: "Tô Vận, em không cần anh?
"Tô Vận chớp chớp lông mi ướt nhẹp nhìn anh. Sao lại không cần chứ. Cô cũng thấy được anh có bao nhiêu khó chịu, toàn bộ tóc đều đã bị mồ hôi thấm ướt, sau lưng cũng vậy, vật đã tiến được non nửa trong cơ thể cô cũng nóng bỏng. Đấu tranh một lát, Tô Vận mới nước mắt lưng tròng gật đầu:"Muốn…"
Nói xong cô hung hăng nhắm đến vai anh mà cắn.
Tưởng Mộ Thừa chịu đau hít vào một hơi, mắt anh khép hờ, dưới thân động một cái, hoàn toàn vào trong cơ thể Tô Vận.
Tô Vận kêu một tiếng, mặt mày cô nhíu sâu lại, nước mắt giàn giụa.
Cô cảm thấy đau đớn thấu tim gan ấy không chỉ vì tấm màng kia bị xé rách mà là toàn bộ cơ thể cô đã bị anh mở ra, bao chặt lấy anh. Cái cảm giác này tựa như phẫu thuật không thuốc gây tê, đau đớn khiến sống không bằng chết.
Mặc dù cô biết lần đầu tiên của phụ nữ rất đau nhưng loại xỏ xuyên đau đớn kinh khủng này vượt quá phạm vi tiếp nhận của giác quan. Ai đó bảo là lần đầu tiên sẽ giống như lúc xuyên kim truyền nước biển, ban đầu sẽ hơi đau nhưng dần dần sẽ càng thoải mái.
Nhưng chắc họ còn quên một điều, lần đầu tiên của phụ nữ đau đến mức nào còn do tuỳ cơ địa mỗi người, và còn liên quan đến cả kích cỡ của người đàn ông nữa. Cùng là đâm vào cơ thể, nhưng mỗi mũi kim và một mũi dao thì cũng đủ để người ta rùng mình ớn lạnh, máu chảy đầm đìa.
Tô Vận cảm giác mình đang bị Tưởng Mộ Thừa cầm đao đâm xuyên qua cơ thể, đau đến mức cô chỉ muốn gạt anh xuống người.
Thực ra Tưởng Mộ Thừa cũng không tốt chút nào, vai anh gần như sắp bị Tô Vận cắn đứt, sau lưng hầu như toàn vết cào rớm máu, mồ hôi chảy vào miệng vết thương khiến anh đau nhíu mi.
Tưởng Mộ Thừa không dám làm mạnh, anh kìm chế bản thân di chuyển chậm rãi. Vì cô lo sợ nên bên trong cơ thể khô khốc, theo bản năng co chặt, anh biết nếu mình chỉ động một chút chắc chắn cô sẽ vô cùng đau đớn.
Anh cúi đầu hôn môi cô, dọc một đường hôn từ cằm đi xuống… Anh hết sức nhẹ nhàng lấy lòng Tô Vận.
Từ từ, cơ thể Tô Vận cũng thả lỏng, dần dần ướt át. Lúc ấy Tưởng Mộ Thừa mới dám di động biên độ nhỏ.
…
Trận hoan ái thật vất vả cũng kết thúc, Tưởng Mộ Thừa kiệt sức nằm xuống sát cạnh Tô Vận, anh cảm giác như mình vừa chạy bộ hai vạn dặm, không đúng, chắc chắn là nhiều hơn.
Tô Vận gắt gao ôm chặt Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa dù thoả mãn nhưng vì cô đau đớn nên anh cũng không đạt được đỉnh khoái cảm.
Tưởng Mộ Thừa ôm cô vào lòng, xoay người để cô nằm lên trên, anh vuốt ve bả vai cô, "Xin lỗi em.
"Anh đã không làm cô vui sướng. Tô Vận ngửa đầu hôn yết hầu anh,"Em vui lắm.
"Rất vui, rất rất vui vì đã trở thành người phụ nữ của anh. Tưởng Mộ Thừa kéo chăn che hai người, nói với cô nhưng cũng như nói với bản thân:"Lần sau sẽ tốt hơn."
Tô Vận ừ một tiếng, ghé vào ngực anh, vừa rồi tiêu hao nhiều thể lực lẫn nước mắt, cô mơ mơ màng màng, không đến một lúc đã ngủ rồi.
Tưởng Mộ Thừa lấy một chiếc gối đặt nhẹ nhàng dưới đầu cô, sau đó đắp chăn tử tế, cô dựa vào ngực anh ngủ say sưa, ngón tay anh lướt trên khuôn mặt mềm mại như trứng gà bóc.
Đợi cô ngủ say, Tưởng Mộ Thừa lại nhẹ nhàng đặt cô lên giường, vén lại chăn rồi vào phòng tắm tắm rửa qua. Sau đó anh lại dùng khăn ấm lau cơ thể Tô Vận. Cô ngủ rất say, một chút động tĩnh cũng không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!