Chương 22: (Vô Đề)

Tim Tô Vận đập thình thịch, hô hấp không đều đặn khiến cô phải mở miệng thở dốc, cô âm thầm hít sâu vài cái nhưng chẳng có chút tác dụng nào.

Cô cảm thấy mình là người tự chủ rất tốt, bình tĩnh và cứng cỏi, nhưng mỗi khi gặp Tưởng Mộ Thừa thì tất cả đều tan rã, chẳng còn sót lại chút gì.

Tưởng Mộ Thừa cũng cảm nhận được sự khẩn trương của cô, anh mỉm cười, thầm nghĩ không phải cô đã sớm tưởng tượng đến cảnh này sao? Xem như từ lúc cô mưu đồ tính toán bình luận trên Weibo, sao bây giờ sắp lâm trận lại lúng túng vậy?

Nhưng anh vẫn mềm lòng, không đành khi thấy cô khiếp vía như vậy, nói lảng sang chuyện khác, "Cuối tuần em sẽ trở lại khoa tim, mấy ngày tới có thể nghỉ ngơi cho tốt."

Tô Vận ngẩn ra, sau khi hoàn hồn cô ngẩng đầu: "Giúp em trở lại khoa tim có phải rất phiền toái không?"

Ngón tay Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng vuốt ve đường nét khuôn mặt cô, miệng cười như có như không: "Không hề, chỉ bị mắng vài câu thôi."

"A, có người dám mắng anh ư?

"Tô Vận cảm thấy anh như một vị thần cao cao tại thượng, khí thế ngút ngàn như vậy tựa như đứng trên đỉnh núi cao nhất, ai cũng phải ngước nhìn. Một người tựa như sinh ra đã sẵn dòng máu vương giả, vậy mà lại có người dám mắng anh. Tưởng Mộ Thừa cười:"Là anh hai của anh.

Anh hai anh chẳng nể nang ai hết, đến Gạo Kê cũng bị anh ấy mắng đến mức không dám về nhà.

"Ồ, hoá ra là anh trai của anh mắng, khó trách. Tô Vận hỏi:"Anh hai anh làm gì mà tính tình như vậy?"

Tưởng Mộ Thừa không nói, anh lấy di động ra tìm kiếm gì đó, sau đó giơ màn hình đến trước mặt cô: "Đây là anh hai của anh.

"Tô Vận vừa nhìn đến tên đã bị sặc ho khan một lúc, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, vùi mặt vào lòng anh. Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn hôn trán cô:"Bị doạ rồi à?"

Tô Vận thỏ thẻ: "Ừm, một chút.

"Thật sự là bị doạ đến sợ luôn, hoá ra anh hai anh là quan lớn à. Tưởng Mộ Thừa cười haha,"Vậy hôm nào anh đưa em đến gặp anh ấy để em xem chút, xem cái người hay nóng nảy như vậy có bị bệnh tim mạch gì không?"

"Không… Không dám."

"Không sao đâu, em đi cùng anh và anh cả, chỉ anh cả của anh mới trị được anh hai, bọn họ luôn nhìn nhau không thuận mắt."

Tô Vận: "…

"Cái gia đình này chính là khí thế ngút trời. Xem chừng ngày nào đó cô gặp bố mẹ chồng có khi còn phải chuẩn bị xe lăn, tốt nhất là nên đi cùng xe cấp cứu 120 nữa. Tô Vận hoàn hồn:"… Nhà anh chỉ có mỗi anh làm kinh doanh ư?"

"Chỉ có anh và chị gái thôi. Trong mắt ba anh, anh và chị gái đều là hai đứa không nghe lời, hết thuốc chữa. Ban đầu ông cụ phản đối nhưng lâu dần thì lười nhắc đến.

"Nói bậy, Tô Vận nuốt xuống mấy lời thô tục, hết thuốc chữa mà trở thành nhân tài kiệt xuất trên thương trường. Nếu mà chữa được thì có phải sẽ thành người giàu nhất thế giới? Tô Vận lại hỏi anh:"Nghe Lâm Việt nói anh là con thứ tư trong nhà. Bố mẹ anh sinh rất nhiều con ư?"

"Anh là con thứ tư trong nhà năm con, trên anh còn có các anh chị, dưới có một cậu em."

Tô Vận mở to mắt, chớp chớp, "Nhà anh đông con thế?

"Không phải là ngày trước kế hoạch hoá sao? Hay chính sách kế hoạch hoá ấy chừa nhà họ ra vì gen quá ưu tú. Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu diếm:"Anh cả, anh hai và chị của anh là con của vợ cả. Sau khi bà ấy mất, ba cưới mẹ anh rồi sinh ra anh và cậu năm."

Tô Vận mất một lúc mới tiêu hoá được, thực ra gia đình quyền thế nào cũng có quan hệ phức tạp, nhưng,

"Quan hệ giữa mọi người trong nhà rất hoà hợp phải không? Em thấy Gạo Kê và Nhiên Nhiên rất thân với anh? Tưởng Mộ Thừa gật đầu,"Đúng là quan hệ rất tốt.

Các anh và chị hơn anh và cậu năm nhưng hơn 20 tuổi nên bọn họ luôn coi bọn anh là hậu bối. Chị của anh tuy không cùng mẹ nhưng chị ấy giống như mẹ thứ hai của bọn anh vậy.

Tô Vận: "Chị anh chính là mẹ của Nhiên Nhiên?"

"Đúng vậy, anh rể anh họ Thẩm, nhưng Nhiên Nhiên theo họ mẹ của anh, họ Đào. Tên Nhiên Nhiên cũng là do mẹ anh đặt đấy. Tuy quan hệ giữa mọi người trong nhà rất tốt nhưng cũng có xung đột nhất định. Ví dụ như ba anh, ông ấy luôn coi lời mình là mệnh lệnh mà người khác phải tuân theo. Bọn anh luôn cố tình đối nghịch với ông, trong nhà thường xuyên loạn cào cào."

Tô Vận hâm mộ: "Nghe náo nhiệt thật đấy.

"Không giống nhà cô, ngày lễ ngày Tết cô chỉ có thể đi đến nghĩa trang trò chuyện với bố mẹ. Tưởng Mộ Thừa tinh tế phát hiện chủ đề có động chạm đến quá khứ thương tâm của cô, anh tựa nhẹ cằm lên trán Tô Vận:"Năm nay Tết đến, anh và Nhiên Nhiên sẽ ở cùng với các em, có Nhiên Nhiên sẽ không thấy quạnh quẽ chút nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!