Trưa hôm sau khi Tô Vận đang ngủ say thì Triệu Tinh gọi điện tới, triệu hồi cô đến nhà ăn. Cô biết Phó Minh Diễm nhất định sẽ ở đó nên kiên quyết từ chối.
Triệu Tinh tiếc nuối: "Không tới thật à?
"Cái này không giống bản chất hoa si của Tô Vận chút nào, soái ca cực phẩm ngồi đây mà lại không tới. Tô Vận đáp:"Không đi đâu."
"Vậy cậu ăn gì để tớ lấy mang về cho."
Tô Vận ngáp một cái, "Tuỳ cậu, tớ ngủ tiếp đây." Tô Vận ấn tắt máy rồi tiếp tục lăn ra ngủ.
Triệu Tinh nhìn màn hình đã tối thui lắc đầu, thật là kì lạ, bình thường nơi nào có trai đẹp là nơi đó có Tô Vận. Năm ngoái bên khoa mắt có một cậu trẻ tuổi đẹp trai, Tô Vận ngày nào cũng kêu mắt bị khô để đến gặp cậu ta khám bệnh, mà chỉ đăng ký khám của cậu ta.
Chỉ là hoa si ngắn hạn, chỉ không đến một tháng cô đã mất hứng thú.
Thật ra cô biết Tô Vận không phải là một cô nàng hoa si từ trong máu, mà là vì trái tim đã vỡ nên cô ấy tìm phương thức khác để giải phóng cảm xúc áp lực mà thôi.
Cũng vì Tô Vận nên cô mới lo mấy chuyện kiểu này, cô thật sự gấp đến hỏng rồi.
"Di động có gì đẹp mà cậu ngắm lâu thế?
"Phó Minh Diễm ngồi xuống đối diện Triệu Tinh. Triệu Tinh cất điện thoại, nhìn thấy phần ăn của anh ngượng ngùng nói:"Bạn tớ hôm nay không xuống ăn, chốc nữa tớ phải mang chút đồ về ký túc xá."
Phó Minh Diễm dùng sức siết đôi đũa, cười nói: "Phụ nữ trực ca đêm thường khó mà chịu nổi."
"Đấy đấy, không biết kẻ thiếu đạo đức nào điều cô ấy đến khoa cấp cứu.
"Phó Minh Diễm máy móc ăn, anh cứ thất thần như vậy, người thì ở đây nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa. Ở ký túc xá sau khi tỉnh dậy, Tô Vận cũng không ngủ lại được. Cô rời giường rửa mặt, buổi tối còn phải ra ngoài ăn cơm, cô lôi mặt nạ ra đắp. Mặt nạ còn chưa bóc vỏ Triệu Tinh đã bưng cơm về phòng, đặt chiếc hộp lên bàn,"Là đại soái ca chọn món cho cậu đó, ra nhìn chút xem có hợp khẩu vị không?"
"Bác sĩ Phó?"
"Ngoài cậu ấy ra còn ai nữa? Vốn dĩ cậu ấy gọi ba phần cơm vì không biết cậu không xuống. Cậu ấy một hai bắt đóng gói lại, không được để nguội mới ăn."
Triệu Tinh lại cảm khái một câu: "Đàn ông có gia đình có khác, thật biết quan tâm chăm sóc người khác.
"Di động Triệu Tinh lại vang lên, cô ấy nhìn điện thoại xong trực tiếp tắt máy. Nhưng chuông tắt chưa được hai giây lại vang lên lần nữa, cô ấy trực tiếp kéo tên người gọi vào danh sách đen. Tô Vận thấy cô không nhận máy, thuận miệng hỏi:"Điện thoại quấy rầy."
Triệu Tinh gật đầu: "Điện thoại của tiện nam." Không để Tô Vận hỏi thêm, cô ấy nhìn đồng hồ,
"Tớ phải đến phòng mổ đây, có một ca sinh mổ buổi chiều. Đứa nhỏ chưa đến ngày mà gia đình kia đã một hai đòi sinh mổ, kêu đại phú đại quý gì đó."
Tô Vận cười nhẹ, biết Triệu Tinh không muốn nhiều lời về tên tiện nam kia, cô liền phụ họa nói rằng nhiều gia đình tin tưởng sinh giờ tốt có thể thay đổi vận mệnh.
Sau khi Triệu Tinh rời đi, Tô Vận thẫn thờ nhìn hộp cơm. Cô không mở ra nhưng biết rằng thức ăn trong đó đều là món cô thích.
Cô lấy di động ra gọi Phó Minh Diễm, điện thoại thông máy rất nhanh, Phó Minh Diễm vừa nghe máy đã hỏi: "Cơm còn nóng chứ?"
Tô Vận nắm chặt di động, lòng cô vô cùng chua xót, nhưng vẫn phải nói rõ ràng:
"Về sau… đừng mua cơm cho em nữa được không? Anh cảm thấy điều này còn thích hợp không?"
Di động trong tay yên tĩnh một lúc lâu, sau đó anh nói: "Được, về sau anh sẽ không làm vậy nữa. Em ăn cơm đi."
"Phó Minh Diễm!"
"Ừ?"
"Anh… Anh ấy đối xử với em rất tốt, em cũng… thích anh ấy nên chúng ta…. Anh…
"hãy yên tâm. Nửa câu sau cô còn chưa nói ra anh đã cắt ngang:"Anh xin lỗi, đã quấy rầy em rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!