Chương 15: (Vô Đề)

Hôm sau.

8 rưỡi sáng, Tô Vận đưa Điền Điềm đi khám thai ở khoa sản.

"Điền Điềm.

"Một âm thanh mềm mại từ đằng sau vọng đến. Tô Vận và Điền Điềm cùng quay lại. Điền Điềm không nghĩ tới gặp được Tưởng Tiểu Mễ ở chỗ này, dù cô và Tưởng Tiểu Mễ không thân lắm nhưng khi hai bộ phận cùng hợp tác, các cô sẽ làm việc với nhau, lúc gặp mặt cũng sẽ chào hỏi đối phương. Điền Điềm thấy người đàn ông bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ trong bụng không khỏi suy nghĩ, người đàn ông này cũng khí thế quá đi, khiến cho người phụ nữ bên cạnh như bị lép vế. Điền Điềm dùng cánh tay cọ cọ Tô Vận, nhỏ giọng nhắc nhở:"Cô ấy chính là Tưởng Tiểu Mễ, người đàn ông kia không phải chồng cô ấy, không biết là chú hay bác gì đó."

Nói xong, Tưởng Tiểu Mễ cũng đến gần.

"Thật trùng hợp, không nghĩ lại gặp cô ở chỗ này, cô mấy tháng rồi?" Tưởng Tiểu Mễ cười hỏi Điền Điềm, bởi vì cùng là thai phụ nên họ dường như thân thiết hơn.

"Hơn bốn tháng, cô cũng sắp đến ngày sinh dự tính rồi chứ?"

"Ừm, nhưng chưa đâu, còn khoảng hai tháng nữa, không biết sẽ sinh sớm hay không.

"Blah blah, hai người phụ nữ có thai này không có việc gì liền trò chuyện một thôi một hồi, các cô ấy còn kéo tay nhau tự đi vào khu khám. Vậy là cũng quên luôn người đi cùng mình. Tô Vận nhìn Tưởng Mộ Thừa, chột dạ gọi:"Anh tư.

"Tưởng Mộ Thừa như suy tư gì nhìn cô, không trả lời. Tô Vận hơi sợ, chắc đêm đó anh cũng không biết cô là" nghe đồn nửa thật nửa giả

"chứ? Chắc là không, Lâm Việt không nói sẽ không ai biết. Cô không đủ chí khí để đối mặt nữa, nhưng cũng không thể chưa đánh đã khai. Tô Vận hơi ngẩng đầu, đối diện với Tưởng Mộ Thừa, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà hỏi:"Người phụ nữ xinh đẹp kia là cháu của anh à?"

"Ừ." Tưởng Mộ Thừa cằm hướng tới phía hai thai phụ: "Đi thôi.

"Tô Vận đành phải đi cùng anh. Ngoài mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng to gió lớn che lấp trời đất, tất cả khiến trái tim cô lại đập không quy luật. Nghĩ đến cái bình luận kia, cô hoàn toàn hoảng loạn. Nếu Tưởng Mộ Thừa biết cô chính là"nghe đồn nửa thật nửa giả

"sẽ nghĩ về cô thế nào đây? Chắc chắn sẽ vô cùng hối hận vì hy sinh thanh danh hình tượng của mình khi giúp cô ở bữa tiệc kia đi. Làm sao sẽ nói ra cái câu:"Tô Vận, từ giờ em có thể giống như Nhiên Nhiên, không cần quan tâm đến sắc mặt của người khác."

Chắc chắn là không rồi, khẳng định anh sẽ thấy cô là người phụ nữ tâm cơ.

"Hôm nay không có ca giải phẫu nào?

"Tưởng Mộ Thừa bỗng nhiên mở lời. Tô Vận ngẩn ra, rồi hoàn hồn,"À, buổi sáng không có, buổi chiều em mới có ca."

"Anh tư!

"Là tiếng của một người đàn ông. Tô Vận ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai đang đi tới. Tưởng Mộ Thừa cười:"Sao cậu lại ở đây?"

Người đàn ông đẹp trai cũng cười: "Em đưa bà xã đi khám định kì." Sau đó nhìn về phía Tô Vận, vươn tay: "Em chào tứ tẩu, chúng ta gặp qua ở tiệc sinh nhật Lâm Việt rồi."

Tô Vận: "…

"Cô xấu hổ đến mức bên tai đều phiếm hồng. Anh ta gọi mình là tứ tẩu. Tô Vận rất nhanh duỗi tay:"Rất vui được gặp anh.

"Họ nhẹ nhàng bắt tay rồi ngay sau đó tách ra. Người đàn ông nhìn Tô Vận, sau lại nhìn Tưởng Mộ Thừa, khóe miệng đầy ý cười không rõ,"Anh cũng đưa tứ tẩu đến đây …" còn chưa kịp nói hai chữ "khám thai

"thì di động của anh ta reo đúng lúc. Anh móc điện thoại ra nhìn rồi cười xin lỗi bọn họ:"Lần sau gặp vậy, vợ em gọi rồi.

"Sau đó anh ta vẫy tay rồi rời đi. Tô Vận càng thêm xấu hổ, bị người khác hiểu lầm là bọn họ sắp có con, việc này thật là… Tưởng Mộ Thừa liếc mắt nhìn cô:"Tô Vận."

"Dạ?" Tô Vận mờ mịt ngẩng đầu.

"Em thuê nhà của Lâm Việt?"

"Đúng vậy, chỗ đó ngay đối diện bệnh viện nên rất tiện."

Tưởng Mộ Thừa gật đầu: "Anh có để vài đồ ở đó, khi nào em rảnh ở nhà dọn đồ thì để anh mang chỗ đồ đó đi." Dứt lời, anh lấy di động ra, "Cho anh số của em đi? Khi nào dọn thì gọi anh."

Tô Vận: "…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!