Tưởng Mộ Thừa đang dựa vào bên ngoài xe, nghe vậy liền quay đầu lại, cười với Tô Vận: "Chuyện nhỏ thôi, không có gì.
"Đương nhiên là không phải vậy rồi, tự đi chà đạp thanh danh của bản thân, sao có thể gọi là chuyện nhỏ? Trên đường về, Tô Vận cẩn thận suy nghĩ chuyện đã xảy ra, nghĩ lại câu nói của Lâm Việt lúc trước, sau đêm nay cô sẽ được tự do, là có ý gì nhỉ? Tô Vận hỏi:"Lâm Việt đã nói cho anh biết chưa?
"Việc cô và Lâm Việt giả vờ yêu đương. Tưởng Mộ Thừa gật đầu, trả lời thật:"Từ lúc đánh tennis xong.
"Tô Vận gật gật đầu. Hoá ra Lâm Việt tìm anh nói chuyện đó, chuyện vừa rồi ở bữa tiệc chính là trao cô sự tự do."Cho nên anh và Nhiên Nhiên sắm vai diễn như vậy?
"Tô Vận nhìn anh. Tưởng Mộ Thừa:"Ừ, lời trẻ con nói ít ai nghi ngờ, như vậy họ sẽ dễ tin hơn."
"Các anh thật là…" giọng Tô Vận đầy sự bất đắc dĩ: "Các anh sẽ làm hư Nhiên Nhiên mất."
Tưởng Mộ Thừa: "Thật ra không ai dạy nó, là phát huy năng khiếu bẩm sinh mới đúng."
Tô Vận: "……
"Đây là một người làm cậu ư? Rốt cuộc là nói xấu hay đang khen vậy? Rất nhanh đã đến cửa bệnh viện, Tưởng Mộ Thừa không tiến xe vào, chiếc xe quá bắt mắt, xuất hiện ở trước ký túc xá sẽ lôi kéo nhiều sự chú ý không cần thiết. Khi xe dừng lai, Tô Vận biết cỗ xe bí đỏ cùng giày thuỷ tinh cuối cùng cũng biến mất, cô bé lọ lem phải về thực tại của chính mình. Tô Vận xuống xe, Tưởng Mộ Thừa cũng xuống ngay, rồi vòng qua đầu xe đi đến bên người cô,"Đi thôi, tôi đưa em vào."
Tô Vận hơi giật mình, ngay sau đó nói: "Không cần phiền toái như vậy, tự em đi vào là được rồi."
(VV: Tớ xin phép đổi xưng hô của hai người nhé, vì Tô Vận cũng kém tuổi Tưởng Mộ Thừa, và giờ họ cũng thân thiết với nhau hơn)
"Tôi đưa em vào." ngữ khí Tưởng Mộ Thừa vô cùng kiên định khó có thể cự tuyệt.
Bọn họ sóng vai cùng đi, cũng không nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần, thi thoảng cánh tay cô sẽ va nhẹ vào ống tay áo của anh, họ đi rất tự nhiên, không có cố ý kéo dãn khoảng cách.
Trong một chớp mắt, Tô Vận muốn dũng cảm một lần, khoác cánh tay mình khoác vào cánh tay anh.
Nhưng sau đó, cô lại nghĩ, nếu lúc ấy cô thật sự làm vậy, kết quả sẽ ra sao?
Chẳng mấy chốc, họ đã đi tới đường nhỏ ven hồ trong viện.
Trái tim Tô Vận lại lần nữa loạn nhịp, đêm đó lúc cô gọi điện cho Tưởng Mộ Thừa cũng xuất hiện hiện tượng y hệt.
(VV: Chị Tô Vận vẫn chưa biết anh tư là Tưởng Mộ Thừa nha. Mấy đoạn trước chỉ là từ góc nhìn của ngôi số ba kể lại thôi)
Cô bất giác đỡ ngực mình.
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô, quan tâm hỏi: "Em không thoải mái à?"
"À, không phải.
"Tô Vận lại nhanh chóng đặt tay xuôi bên người. Đã sắp khuya, những cơn gió thổi qua lay động cây xào xạc. Bước chân của họ ngày càng chậm. Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn khuôn mặt cô, gọi một tiếng:"Tô Vận."
"Dạ?"
"Không có gì."
Tô Vận: "……
"Không khí xung quanh lại lâm vào trầm mặc. Sau vài phút, Tưởng Mộ Thừa lần thứ hai mở miệng."Tô Vận."
"Dạ?"
"Tại sao khi Lâm Việt cùng bạn gái cũ rời đi, em lại không đi luôn?
"Anh đã cho rằng cô sẽ bỏ đi luôn, nhưng cô lại không làm vậy. Tô Vận dừng bước chân. Tưởng Mộ Thừa cũng dừng chân, nhìn cô. Tô Vận cảm thấy trước mặt anh cô thể cất giấu, tỏ cái vẻ dối người, tựa như anh có thể nhìn thấu cô vậy."Em sợ sẽ làm mất lòng Lâm Việt, anh ấy sẽ thấy em là kẻ không biết tốt xấu, không để mặt mũi cho anh ấy… Sợ sau việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc…
"Cô không nói nữa. Tưởng Mộ Thừa cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô Tô Vận có chút không biết làm sao. Cứ như vậy chớp mắt, cô cảm thấy mình rất vô sỉ, nhưng đó thật sự là điều cô nghĩ trong lòng. Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa:"Có phải anh thấy trong lòng em rất đen tối, không thật thà?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!