Phòng đang yên tĩnh trong nháy mắt lại ồn ĩ lên.
"Ai nha, không phải là công chúa nhỏ của chúng ta sao."
"Là Nhiên tiểu bảo à, lại đây lại đây, vẫn còn đồ ăn ngon cho cháu này."
"Nhiên Nhiên, mau lại đây dì nhìn chút nào, mấy tháng không gặp vừa lớn vừa xinh hơn này.
"Những âm thanh nịnh hót câu sau lại cao hơn câu trước. Tô Vận ngồi ở trong góc, không thấy rõ đứa trẻ mới đến, cũng không biết công chúa nhỏ miệng kêu"cậu
"kia là ai. Diệp Tình Lam nhìn người mới đến liền đứng dậy về khu vực đồ ăn."Cậu!" Cô bé vui sướng chạy đến ngồi cạnh chỗ Tưởng Mộ Thừa, ánh mắt quét về phía Tô Vận, sau đó ôm Tưởng Mộ Thừa, dán miệng vào lỗ tai anh hỏi: "Có đúng không?"
Tưởng Mộ Thừa cũng ghé sát vào cô bé: "Ừ đúng rồi."
Cô nhóc cười sung sướng, ánh mắt giảo hoạt đảo quanh, ra điều kiện: "Vì sao cháu phải giúp cậu diễn kịch chứ, bài tập làm văn cháu còn chưa làm xong mà, làm thế nào bây giờ?"
Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm cô nhóc, lặng im vài giây: "Cậu sẽ gọi cho giáo viên của cháu, nói rằng sức khoẻ cháu không tốt.
"Hiếm khi Tưởng Mộ Thừa lại tốt tính như vậy, cô nhóc sung sướng vô cùng. Tưởng Mộ Thừa lại nhỏ giọng hỏi bé:"Bước tiếp theo cháu biết làm gì chưa?"
Cô nhóc vui sướng đến mức tròng mắt quay tròn, "Cứ ngồi ở trên chân cậu.
"Tưởng Mộ Thừa còn đang muốn dặn dò vài câu thì anh thoáng nhìn thấy Diệp Tình Lam đang bưng khay trái cây đi về phía này, bèn dừng chuyện đang định nói với Nhiên Nhiên. Diệp Tình Lam đưa hoa quả lại:"Nhiên Nhiên ăn chút hoa quả đi, đều là món con thích đấy."
Cô nhóc vui vẻ nói: "Hai ngày nay cháu bị tiêu chảy."
Diệp Tình Lam: "…" cô ta ngượng gượng ngùng cười, "Vậy con muốn ăn cái gì, dì đi lấy hộ cho."
Cô nhóc nghiêng đầu cười: "Cháu chả muốn ăn gì hết.
"Diệp Tình Lam xấu hổ đem khay trái cây đặt trên bàn trà, cô ta nhìn Tưởng Mộ Thừa, nhưng anh chẳng có một chút phản ứng, tựa như dung túng cho hành vi không lễ phép của cháu mình. Cô nhóc đột nhiên vui sướng, ánh mắt sáng như đèn pha:"Ớ, kia không phải là mợ sao? Tại sao mợ lại ngồi một mình ở chỗ kia?"
"Mợ! Mợ! Mợ!" Cô nhóc gào lên như thể sợ người ta không nghe thấy, âm lượng đề
-xi
-ben tăng cỡ đại, lại còn gọi tận 3 tiếng.
Tô Vận nhìn chằm chằm cô nhóc xinh đẹp kia, nhìn cô bé thân mật với Tưởng Mộ Thừa, cô liền nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và cậu.
Lúc còn nhỏ cô cũng luôn miệng gọi cậu như vậy, cậu chính là cây đại thụ che nắng che mưa cho cô, vậy mà sau này lại…
Nhớ đến chuyện lúc còn nhỏ, giờ lại nghĩ đến hiện giờ, hốc mắt cô bỗng nóng lên.
Không biết vì sao, cô nhóc kia thế mà lại chạy đến phía cô, vừa chạy vừa gọi mợ không dứt.
Tô Vận nhìn trái nhìn phải, xung quanh mình chả có ai cả.
Chỉ trong chớp mắt, cô nhóc đã chạy đến bên cô, thân mật kéo tay làm nũng: "Mợ, mợ không biết mấy ngày nay con khổ thế nào đâu, mợ không để ý đến cậu, cậu liền lôi con ra trút giận.
"Cằm Tô Vận suýt rớt. Sau một lúc lâu cô mới hoàn hồn, thầm nghĩ, nhóc con, cháu uống say à? Cô nhóc vui sướng tiếp tục lắc lắc tay:"Mợ, mợ tha thứ cho cậu đi, cậu lần sau sẽ không dám chọc tức mợ nữa mà, mợ~" âm cuối kéo dài cả quãng.
Tô Vận chớp mắt, ánh mắt dán lên người tiểu cô nương, xong lại đờ đẫn nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, hoàn toàn lâm vào trạng thái ngốc nghếch.
Cái gì đây?
Làm gì bây giờ?
Diễn theo luôn ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!