Chương 9: Trình Thiên Nhiễm

"Trừng Trừng, lại đây ăn mì trường thọ nào."

Sau khi nghe được, anh vui mừng chạy đến cạnh bàn ăn, rất ngon ngoãn ngồi vào ghế, chờ mẹ bưng ra cho anh, thế nhưng đợi thật lâu cũng không đợi được, anh nhảy xuống khỏi ghế, chạy vào phòng bếp, bên trong căn bản không có ai cả.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi anh có thể nghe được tiếng thở của mình, anh căng thẳng lại lo sợ, không ngừng gọi Mẹ, căn phòng trống rỗng đáp lại anh là tiếng vọng của mình.

Tim trong lồng ngực đập thình thịch, anh mở cửa ra ngoài, vừa mới xuống lầu đã thấy cảnh tượng kia.

Ánh tranh thê lương xuyên qua tấm màn chiếu vào căn phòng tối đen, người ngủ say trên giường vẫn đêm chìm trong giấc mộng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại dày đặc mồ hôi, môi của anh mím lại, cau mày, bàn tay anh theo bản năng nắm lại thật chặt, giấy kế tiếp Tô Mặc Trừng bỗng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, ngồi xuống giường, anh lau mồ hôi lạnh trên má, thở một hơi thật sâu, cầm điện thoại để bên cạnh lên xem giờ —— rạng sáng 03:15.

Xuống giường đi vào toliet, dùng nước lạnh rửa mặt, anh đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương, bộ dáng tều tụy suy sụp, không khỏi tự giễu.

Liều mạng khiến mình bận rộn như vậy có lại ích gì chứ, mày vẫn không cam lòng dễ dàng lộ ra khát vọng đó thôi.

Người khác dịu dàng một chút đã có thể gợi lên chút hi vọng đáng thương còn sót lại của mày.

Tô Mặc Trừng ngẩng người trong phòng vệ sinh một hồi lâu, cất giấu đoạn ký ức xuống đáy lòng rồi mới mở cửa ra ngoài, anh đi tới trước cửa sổ kéo màn ra, bên ngoài gió rất lớn, mưa to ra sức đập vào trên tấm thủy tinh, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn đèn đường lúc sáng lúc tắt, tinh thần có chút hỗn loạn.

Nhưng không biết vì sao lại hỗn loạn, loại cảm giác này khiến anh rất khó chịu.

Cảm thấy có chút khát nước, Tô Mặc Trừng cầm ly nước mở cửa phòng ngủ dự định xuống lầu uống chút nước, kết quả đi ra ngoài thì phát hiện đèn ở phòng vũ đạo đang sáng, lúc làm căn phòng này cho Khương Chỉ Niệm anh đã cố tình thiết kế kính cách âm, chỉ cần đóng cửa lại, tất cả âm thanh bên trong sẽ không truyền ra ngoài, lúc này cửa kiếng đóng thật chặt, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cô đang khiêu vũ bên trong cửa kính trong suốt.

Trình Thiên Nhiễm rất nhanh thì phát hiện anh đang đứng bên ngoài, không nghĩ tới nửa đêm anh lại thức dậy ra khỏi phòng còn phát hiện cô đang khiêu vũ, nét mặt cô thoáng hiện lên vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng biến mất, cô tắt nhạc mở cửa ra ngoài.

Dậy rồi à?

Anh Ừ nhẹ, nói: Uống nước.

Trình Thiên Nhiễm đã hiểu gật đầu, sau đó thân thiết hỏi:

"Dạ dày có khó chịu không?"

Không có.

Cô vòng qua anh, đẩy cửa phòng nói:

"Tôi nghỉ ngơi đây, anh uống nước xong cũng đi ngủ sớm đi."

"Ngủ ngon nha Tô Mặc Trừng."

Lời còn chưa chứt cô đã đóng chặt phòng ngủ, Tô Mặc Trừng nhìn cửa phòng cô, như có điều suy nghĩ.

Lúc trời sáng rốt cuộc mưa cũng đã ngừng, Trình Thiên Nhiễm rất sớm đã thức dậy, định làm điểm tâm cho Tô Mặc Trừng, kết quả không ngờ Khương Chỉ Niệm sớm đến như vậy đã về.

Hôm qua lúc Khương Chỉ Niệm điện thoại cho Tô Mặc Trừng thì Tô Mặc Trừng có nói bởi về cô bé quên nói nghỉ mà để cho Trình Thiên Nhiễm phải đội mưa đến một chuyến không công nên lúc này Khương Chỉ Niệm vừa thấy Trình Thiên Nhiễm đang yên lặng đi xuống lầu thì chạy tới làm nũng tỏ vẻ ân hận một hồi, Trình Thiên Nhiễm bị cái miệng ngọt ngào của cô bé làm bật cười, xoa nhẹ đầu cô bé,

"Buổi chiều chị trở lại, bây giờ phải về nhà một chuyến."

Khương Chỉ Niệm hỏi cô:

"Không ăn sáng rồi hả đi?"

Trình Thiên Nhiễm cười lắc đầu nói: Không được. Sau đó lại hỏi:

"Tiểu Chỉ Niệm ăn sáng chưa?"

Khương Chỉ Niệm gật đầu, Ăn rồi ạ.

Trình Thiên Nhiễm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!