Lúc sau Khương Chỉ Niệm gọi điện cho Tô Mặc Trừng, nói là trời mưa lớn quá không về được, cô bé sẽ ở lại nhà bạn một đêm.
Khương Chỉ Niệm không về, trước đó Trình Thiên Nhiễm đã nghe Khương Chỉ Niệm nói qua, cha mẹ của bọn họ phải đi công tác ở bên ngoài trong kì nghỉ hè, cứ như thế, đêm nay cô và anh sẽ được ở chung với nhau.
Trình Thiên Nhiễm ngồi trên ghế salon, trong lòng bắt đầu có cảm giác hài lòng khó tả.
Kích động!
Kích động đến muốn nhảy một bản Latin cho anh xem!
Cô thở thật sâu, thu hồi lại tâm tình vui mừng của mình.
Tô Mặc Trừng đứng dậy, nói với cô:
"Cô ngồi một chút đi, nhàm chán có thể đến phòng khiêu vũ, tôi đi làm cơm."
Trình Thiên Nhiễm cũng đứng lên, đi theo, Tôi cũng làm.
Tô Mặc Trừng không chịu, như thế nào đi nữa thì cô cũng coi là khách, để khách xuống bếp nấu cơm, anh cảm thấy rất không lịch sự.
Trình Thiên Nhiễm chớp mắt nói:
"Tiểu Chỉ Niệm nói anh chỉ biết làm cà chua xào trứng."
Tô Mặc Trừng: ...
Anh đúng là không rành về việc nấu ăn, nhưng không tệ đến nỗi chỉ có biết làm món cà chua xào trứng, Tiểu Niệm nói như vậy thật là quá khoa trương.
"Có thể làm cái khác."
Anh trầm giọng nói.
Trình Thiên Nhiễm đi tới, đưa cho anh quả dưa leo vừa rửa xong, cười hỏi: Dưa leo xào trứng?
Tô Mặc Trừng: .... Anh mím môi lại, không lên tiếng nữa.
Trình Thiên Nhiễm nói:
"Tôi làm cho, anh là bệnh nhân, hơn nữa đêm nay tôi còn cần ở nhà của anh, anh coi như tôi cám ơn anh vì đã giữ tôi lại nhé."
Cô cầm dao nhuần nhuyễn cắt đồ ăn, trong bụng Tô Mặc Trừng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thoạt nhìn cô như một cô gái mười ngón tay không đụng nước vậy mà có thể nấu ăn lưu loát như vậy, nghĩ lại mới nhớ tới món bánh ngọt cô làm trước đây, chút kinh ngạc đó liền biến mất.
Đây chính là một cô gái khéo tay.
Anh đứng bên cạnh sau lưng cô, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô đến xuất thần, mọi nghi hoặc trước đây vốn bị xóa bỏ bỗng nhiên lại trào ra.
Trình Thiên Nhiễm quay người lại thiếu chút nữa đã ngã nhào vào ngực anh, cô mở to mắt, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át tràn đầy kinh ngạc, Tô Mặc Trừng bị động tác của cô làm cho hoàn hồn lại, phản ứng cực nhanh, lui về sau một bước kéo khoảng cách giữa hai người ra, cúi mắt nhìn chằm chằm cô, tâm tình khó đoán.
Trình Thiên Nhiễm thở dài một hơi, đè nén sự kích động trong lòng xuống, hỏi: Sao anh còn ở đây? Hỏi xong thì nói:
"Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, làm xong tôi gọi anh."
Lần này anh không kiên trì nữa, nói xong câu Làm phiền rồi liền đi ra khỏi phòng bếp.
Trình Thiên Nhiễm đợi anh đi rồi mới sờ chóp mũi mình hình như đang suy nghĩ gì đó, vừa rồi là lần đầu tiên bọn họ có khoảng cách như vậy, chóp mũi của cô chạm phải quần áo của anh, trên người của anh có mùi hương của cây đàn nhè nhẹ, vô cùng dễ ngửi.
Cô nở nụ cười, đưa tay đặt ngay ngực trái, cách quần áo nhưng vẫn chân thật cảm nhận được trái tim đang đập kịch liệt vì anh, cô có chút ngọt ngào lại bất đắc dĩ nói từng chữ: Tô, Mặc, Trừng.
Nhất thời trái tim đập càng thêm cuồng loạn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!