Tô Mặc Trừng cầm túi công văn và đồ ăn vặt vào nhà, anh tiện tay để đồ ăn vặt trên tủ ô vuông trong phòng khách, cầm túi công văn lên lầu, trong lòng thầm nghĩ một lát sẽ nói cho cô ấy biết, để cô nhớ mai dạy Tiểu Niệm xong thì lấy đồ ăn vặt đi.
Nhưng chờ anh rửa mặt thay quần thường và áo T
- shirt xong, lúc xuống lầu rót nước uống, thì phát hiện Khương Chỉ Niệm đang ngồi xếp bằng ở sô pha ôm một túi đồ ăn vặt lớn vô mừng rỡ, hơn nữa vài túi trái cây đã bị con bé ăn sạch hết.
Tô Mặc Trừng: ...
Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì lắc lắc nửa miếng bánh Phục Linh Bính trong tay, nói:
"Anh! Anh mua đồ ăn vặt cực kỳ ngon đó!"
(*) Fuling jiabing, còn được gọi là Fu Ling Bing hoặc Tuckahoe Pie, là một món ăn nhẹ truyền thống của Bắc Kinh và là một phần không thể thiếu của văn hóa thành phố.
Nó là một món ăn nhẹ giống như bánh kếp được làm từ bột mì, đường, và cầm, được cuộn quanh các loại hạt, mật ong và các thành phần khác.
Tô Mặc Trừng khẽ lườm mắt, cầm lấy ấm rót nước, thấp giọng Ừ nhẹ,
"Buổi tối đừng ăn nhiều quá."
Biết rồi biết rồi!
Lúc anh xoay người lên lầu thì thở dài, đồ ăn vặt đã bị Tiểu Niệm ăn...
Vẫn nên nói cho cô ấy biết một chút, hỏi cô ấy mua cái gì, ngày mai mình mua lại một túi trả cho cô ấy.
Tô Mặc Trừng đi vào phòng cầm điện thoại sau đó đi tới bên cửa sổ gọi cho cô, Trình Thiên Nhiễm đang ôm Quả Nhãn đùa giỡn trên giường, thấy điện thoại gọi trong nháy mắt vô cùng phấn khởi, cô hắng giọng một cái mới nhấn phím chấp nhận, giọng nói nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: Tô Mặc Trừng!
Sau đó lại khẽ cười, nói: Buổi tối tốt lành!
Giọng nói của anh lạnh nhạt nhưng khá lịch sự chào lại cô: Chào buổi tối!
Trình...
Anh còn chưa gọi hết họ tên của cô, cô đã ra tay ngăn cản trước: Thiên Nhiễm.
... Thiên Nhiễm. Anh thỏa hiệp nói ra, dừng lại một chút lại nói:
"Có chuyện muốn nói với cô một tiếng."
Việc gì thế?
Cô cười hỏi.
"Đồ ăn vặt cô để quên ở ghế sau đã bị Tiểu Niệm tưởng nhầm là tôi mua cho con bé, nên nhân lúc tôi không để ý đã mở ra ăn một chút rồi..."
Trình Thiên Nhiễm thắc mắc Ôi chao một cách vô tội, nói:
"Tiểu Chỉ Niệm ăn sao?" Cô cười lên, âm thanh trong veo giống như cơn gió nhẹ lướt qua, có thể khiến cho người khác cảm thấy mềm mại dễ chịu, nói:
"Nếu biết Tiểu Chỉ Niệm thích ăn tôi đã mua nhiều hơn một chút rồi, thật ra cái đó là tôi mua cho anh."
Tô Mặc Trừng vốn còn muốn nói:
"Cô muốn ăn cái gì thì chút nữa trực tiếp gửi danh sách cho tôi, mai tôi sẽ đi mua trả lại cho cô."
Kết quả nghe được câu
"Thật ra cái đó là tôi mua cho anh" thì đột nhiên im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!