Chương 65: Phiên ngoại 5 - hoàn toàn văn

Từ khi Tô Mặc Trừng có thể ghi nhớ, ấn tượng của anh đối với Giang Khải Quốc là mỗi ngày đều không thấy bóng người, buổi sáng khi anh tỉnh dậy Giang Khải Quốc đã đi ra ngoài, buổi tối khi anh đi ngủ Giang Khải Quốc còn chưa trở về.

Khi đó anh còn nhỏ, anh nghĩ rằng Giang Khải Quốc cả ngày bận rộn bôn ba lo cho gia đình họ, và mẹ anh cũng nói với anh như vậy.

Lúc đó, mỗi ngày mẹ anh đều uống thuốc, tên thuốc là một chuỗi kí tự dài, anh cũng chỉ có thể nhận ra lác đác một hai chữ mà thôi.

Có lần giáo viên ở trường học dạy bọn họ cách tra từ điển, anh chạy về nhà liền tra những từ đó, cứ như vậy trí nhớ của Tô Mặc Trừng lại càng khắc sâu dòng chữ đó.

Và vài năm sau, anh biết được rằng cái tên thuốc dài mà thời điểm đó anh nhớ được —— viên nén paroxetine hydrochloride để điều trị chứng trầm cảm.

Lúc ấy, mẹ anh đã qua đời.

Anh không thể thân thiết với Giang Khải Quốc, thậm chí còn có khoảng cách, mà dường như Giang Khải Quốc cũng không thích anh, không bao giờ quan tâm đ ến tình hình học tập của anh, vào những ngày nghỉ cũng không dành thời gian cho anh và mẹ anh, dường như ông ấy rất bạn rộn, lúc nào cũng bận đến mức không thể quan tâm gia đình.

Ngay cả sinh nhật của Tô Mặc Trừng, mỗi năm chỉ có một lần, ông không chỉ một lần quên mất, mỗi lúc như thế này ông sẽ nói xin lỗi với Tô Mặc Trừng, nói rằng lần sau ba sẽ mua quà cho Trừng Trừng.

Và sau đó, không có sau đó.

Ông vẫn sẽ hoàn toàn quên những lời mà bản thân đã nói với Tô Mặc Trừng như cũ.

Trước khi bảy tuổi Tô Mặc Trừng chỉ cảm thấy quan hệ của ba mẹ quá coi trọng lẫn nhau, có chút ảm đạm như nước trong, không giống các vợ chồng khác, ba mẹ đều đối xử với đối phương thật nhiệt tình.

Mà anh cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác được ba đón, mỗi năm như một, ngày ngày bất chấp mưa gió đón đưa anh đi học là mẹ anh, người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối ôn nhu.

Vào buổi tối hôm đó, tất cả vẻ bình tĩnh trên gương mặt ấy đã bị hủy hoại khi người phụ nữ và con trai của cô ta đến.

Khi bảy tuổi Tô Mặc Trừng đã không cần Tô Dịch Ngữ đưa tới trường học nữa, bởi vì trường học cách nhà không xa, anh cũng đã hiểu biết và tự mình đi bộ đến đó mỗi ngày.

Ngày đó hoàng hôn có màu đỏ cam, vầng hào quang buông xuống, mềm mại vô tận.

Khi Tô Mặc Trừng lên lầu, anh nhìn thấy nhiều người hàng xóm gần đây đang tụ tập trước cửa nhà, anh từ bên ngoài chen vào đám người thì thấy một người phụ nữ lạ đang dắt một cậu bé thấp hơn anh gần một cái đầu vào phòng khách, nhiều đồ đạc trong nhà rơi trên đất, mẹ anh thì ngồi ở ghế sofa trong phòng khách với vẻ mặt thất thần.

Khi người phụ nữ nhìn thấy anh, giọng nói càng thêm đanh thép và gay gắt hơn, cô ấy chỉ vào mẹ anh và tức giận nói:

"Tô Dịch Ngữ, anh ta không yêu cô, với thân hình tàn tạ này ai có thể quan tâm đ ến cô? Con trai của cô đang học lớp một, con trai của tôi không thể đi học vì không có hộ khẩu!"

"Tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn anh ấy, hôn nhân mà không có tình cảm sẽ không kéo dài được, cô có biết vì sao mỗi ngày anh ấy đều ra khỏi nhà sớm như vậy, đêm hôm khuya khoắc mới trở về không? Bởi vì anh ấy chán ghét cô! Anh ấy có mấy lần là án cơm ở nhà không?

Không có đúng không? Bởi vì một ngày ba bữa anh ấy đều ăn ở chỗ tôi."

Người phụ nữ đã phá hủy gia đình của anh còn chạy đến nhà anh để gây rối là mẹ của Giang Kha Tố, Trương Ngâm Hương.

Cuối cùng khi Tô Dịch Ngữ tát Trương Ngâm Hương, Giang Khải Quốc đã trở về.

Ông đã đuổi Trương Ngâm Hương và con trai của cô ta, cũng đuổi đám người đang xem náo nhiệt kia, ông không ngừng xin lỗi Tô Dịch Ngữ với vẻ mặt tội lỗi.

Tô Mặc Trừng chưa từng thấy một người mẹ bình tĩnh và lý trí như vậy, càng quyết đoán hơn bình thường, bà ấy cũng chỉ muốn nghe một câu nói của Giang Khải Quốc:

"Anh chọn bọn họ hay là em và Trừng Trừng?"

Tô Mặc Trừng nghe được câu nói mà anh không muốn nghe nhất, Giang Khải Quốc nói xin lỗi mẹ anh.

Ông ấy nói:

"Dịch Ngữ, chúng ta ly hôn đi, anh sẽ bồi thường cho em và Trừng Trừng."

Mà cái gọi là bồi thường của ông ấy chẳng qua là vài chục nghìn tệ.

Một người phụ nữ đã dành những năm tháng quý giá nhất của cuộc đời mình để đồng hành cùng anh, sinh ra một đứa con cho anh, cũng là bởi vì sinh con nên cô mắc chứng trầm cảm sau sinh, còn anh, Giang Khải Quốc, không chỉ không quan tâm vợ mình, còn lừa dối cuộc hôn nhân này dưới tình huống như vậy, ở bên ngoài có một gia đình nhỏ cùng người phụ nữ khác, chỉ thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn, điều này cũng làm cho bệnh trầm cảm của Tô Dịch Ngữ càng thêm trầm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!