Trước đây Tô Mặc Trừng có nói khi căn nhà được xây xong, anh sẽ mời bạn bè xuống chơi và tự mình xuống bếp.
Trong bữa cơm gia đình này, tất cả những người bạn tốt của anh đều mang theo gia đình của họ, chỉ có Lục Ngôn Sâm vẫn như cũ cô đơn một mình.
Ôn Chú còn trêu chọc anh là hòa thượng.
Hòa thượng Lục Ngôn Sâm liếc mắt nhìn anh ấy, cười rộ lên.
Nụ cười này làm Ôn Chú sợ hãi, ném tạp chí trong tay xuống trốn anh rất xa.
Khi Trình Thiên Nhiễm đưa Khương Chỉ Niệm về nhà, gia đình Đổng An Khả, gia đình Đường Nhược Đồng, gia đình Mộc Mộc, và cả Lục Ngôn Sâm, tất cả đều đến đông đủ.
Trình Thiên Nhiễm nhìn bọn họ rồi mỉm cười:
"Mọi người không để ý khi có thêm người khác chứ? Cô gái nhỏ của tôi vừa mới luyện nhảy về."
Mọi người hầu như đều biết Khương Chỉ Niệm, liên tục lắc đầu, nói:
"Không để ý, không để ý."
Khương Chỉ Niệm liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Ngôn Sâm ngồi trên sofa, Trình Thiên Nhiễm dẫn cô đi tới, không biết là cố ý hay vô tình, làm cho cô ngồi xuống bên cạnh Lục Ngôn Sâm:
"Tiểu Niệm ngồi đây một lát, chị đi vào bếp giúp anh trai em."
Vâng. Khương Chỉ Niệm ngọt ngào cười nói.
Mộc Mộc ở một bên ăn trái cây thấy cô nhóc đáng yêu, đưa quả quýt vừa mới bóc cho cô: Em muốn ăn không?
Khương Chỉ Niệm nhận lấy, nở nụ cười: Cảm ơn chị.
Cố Nhuận Thuyền cười trêu chọc:
"Thôi, theo lý mà nói cô gái nhỏ nên gọi vợ anh là chị dâu."
Khương Chỉ Niệm cũng không luống cuống, cười lại anh nói:
"Em biết, nhưng anh Nhuận Thuyền, anh không thấy em gọi vợ anh là chị nghe càng thân thiết hơn sao."
Cố Nhuận Thuyền: … Hình như đúng là như vậy.
Khương Chỉ Niệm bẻ đôi quả quýt ra, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy múi quýt đưa đến bên miệng Lục Ngôn Sâm:
"Anh Ngôn Sâm ăn không?"
Lục Ngôn Sâm cụp đôi mắt xuống nhìn cô, mở miệng ăn múi quýt.
Ngọt không? Cô chớp mắt hỏi.
Ngọt. Anh cười với cô.
Bản thân Khương Chỉ Niệm cũng ăn một múi, ừm, quả nhiên rất ngọt, cô nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
Trình Thiên Nhiễm đóng cửa phòng bếp lại, bước tới hỏi:
"Anh đi nghỉ một lát, em sẽ làm tiếp."
Không cần. Anh từ chối nhẹ nhàng.
Tô Mặc Trừng trông giống một người đàn ông tốt khi ở nhà, anh cởi vài cúc áo sơmi, gấp tay áo lên trên vài lần, để lộ một phần nhỏ của cánh tay rắn chắc, anh đang mặc trên người một chiếc tạp dề màu cà phê có hình gấu nhỏ, nhìn qua có chút tương phản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!