3. Khương Chỉ Niệm × Lục Ngôn Sâm (chênh lệch 10 tuổi)
Khương Chỉ Niệm tập nhảy mỗi ngày từ khi còn nhỏ, đôi khi bận rộn đến mức không có thời gian chơi đùa, hồi nhỏ tính tự chủ của cô khá kém, cô luyện nhảy rồi nghĩ sẽ được đi chơi, muốn đi tìm Lục Ngôn Nguyệt cùng nhau chơi đùa, nhưng Tô Dịch Ngôn mỗi ngày đều ở nhà, cô căn bản không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể ngoan ngoãn tập nhảy.
Nhưng tất cả những điều này đã thay đổi khi Tô Mặc Trừng ra nước ngoài, Tô Mặc Trừng năm 19 tuổi ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu. Sau đó, Tô Dịch Ngôn cũng không ở nhà mà đến làm việc cùng công ty với Khương Mộ Côn. Cứ như vậy, suốt cả kỳ nghỉ hè chỉ có Khương Chỉ Niệm tự tập nhảy ở nhà.
Với thời gian và địa điểm thích hợp, cô gái nhỏ nhân lúc buổi chiều ba mẹ đi làm liền đánh bạo chạy đến Lục gia, cùng chơi với Lục Ngôn Nguyệt cả buổi chiều, đợi đến khi chạng vạng tối Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn sắp tan tầm về nhà, cô canh chuẩn thời gian liền trở về.
Tuy nhiên sau một vài lần, những hành động nhỏ của Khương Chỉ Niệm đã bị phát hiện.
Nguyên nhân là một tai nạn.
Chiều hôm đó Khương Chỉ Niệm cùng Lục Ngôn Nguyệt chạy đến bờ sông chơi đùa, hai cô gái nhỏ mặc váy ngắn chơi đùa dưới nước ở vịnh nước nông, sự thiêu đốt của cái nắng mùa hè như muốn đốt cháy con người, nên khi đi bộ bằng chân trần trong làn nước mát lạnh thật sự rất thoải mái.
Hai cô bé bồng bế nhau, càng chơi càng vui, bất tri bất giác trôi càng sâu vào bên trong, cho đến khi Khương Chỉ Niệm lảo đảo rồi chìm vào vực sâu, một tiếng hét sợ hét kêu lến khiến Lục Ngôn Nguyệt đứng ở cách đó không xa sững sờ, cô nhìn Khương Chỉ Niệm càng ngày càng chìm xuống sợ tới mức gào khóc lên.
Mắt thấy dòng nước chảy qua eo, ngực, cổ của Khương Chỉ Niệm… Lục Ngôn Nguyệt sợ hãi không biết phải làm như thế nào chỉ biết đứng tại chỗ khóc lớn.
Khương Chỉ Niệm cũng bị dọa không ngừng khóc nức nở, cô liều mạng hướng về phía Lục Ngôn Nguyệt kêu cứu:
"Tiểu Nguyệt cứu mạng! Cứu tớ!"
Lục Ngôn Nguyệt bị cô gọi thì hoàn hồn, lau nước mắt rồi đột ngột chạy lại:
"Tớ đi gọi người! Niệm Niệm cậu kiên trì một chút, tớ sẽ gọi người qua!"
Lục Ngôn Nguyệt khóc dữ dội, vừa khóc vừa liều mạng chạy về nhà, vừa hay ở nửa đường gặp được Lục Ngôn Sâm cũng vừa ra ngoài tìm hai người.
Anh thực ra là tới tìm Khương Chỉ Niệm, nhắc nhở cô đến giờ phải nhanh chóng về nhà, để không bị dì Tô bắt gặp mà mắng mỏ lần nữa.
Lục Ngôn Sâm mười tám tuổi, thân hình cao to, bước đi chậm rãi từng bước lớn, nhìn thấy Lục Ngôn Nguyệt đang hốt hoảng chạy tới, anh nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, bước nhanh đến trước mặt Lục Ngôn Nguyệt, cầm lấy cánh tay của cô hỏi:
"Tại sao tiểu Nguyệt lại khóc? Tiểu Niệm đâu? Sao chỉ có mình em?"
Lục Ngôn Nguyệt vừa khóc vừa chạy lại, lúc này đã sớm không kịp thở, cô nói đứt quãng xem lẫn tiến khóc nức nở, giọng nói run rẩy nói:
"Niệm Niệm…ôôô… Niệm Niệm…cậu ấy rơi xuống nước…"
Vẻ mặt của Lục Ngôn Sâm biến sắc, anh lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng bờ sông, khi anh đuổi tới bờ sông, mặt nước không quá đỉnh đầu Khương Chỉ Niệm, trên mặt nước còn không ngừng có bong bóng nước bay lên.
Anh không có thời gian suy xét và đắn đo nhiều nữa, trực tiếp lao xuống sông, bước nhanh xuống nước, theo nước sông càng ngày càng sâu, anh thả người nhảy và bơi đến chỗ cô đang mắc kẹt trong vũng lầy.
Ở dưới nước nín thở, Lục Ngôn Sâm nắm eo cô gái nhỏ đang bất tỉnh, bế cô lên rồi chậm rãi hướng vào bờ, chờ khi anh cứu cô lên bờ, lập tức dùng đỉnh đầu gối ép vào làm cho nước ra khỏi bụng của cô, sau đó anh khoanh tay ép tim và hô hấp nhân tạo cho cô bé.
Khương Chỉ Niệm phun ra nước sặc sụa, chậm rãi mở mắt liền đứng lên mà không ngừng ho khan, Lục Ngôn Sâm ôm lấy nửa người cô, anh lấy tay nâng phía sau lưng của cô giúp cô thuận khí, quỳ trên mặt đất lo lắng gọi cô:
"Tiểu Niệm? Tiểu Niệm?"
Khương Chỉ Niệm từ từ khôi phục ý thức, đôi mắt sương mù mê mông nhìn anh, giây tiếp theo cô nghĩ lại mà sợ khóc lên, giọng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào và mềm mại, sợ hãi lại ủy khuất gọi anh: Anh Ngôn Sâm…
Trước đây Lục Ngôn Sâm chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cô gái nhỏ trong vòng tay anh gọi anh là Anh Ngôn Sâm với giọng nói run rẩy, khiến trái tim anh đau như dao cắt.
Chỉ vài phút trước, anh chậm chút thì anh gần như không bao giờ nghe được cô gọi anh một tiếng Anh Ngôn Sâm nữa.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã thấy sợ hãi đến mức rụng rời.
Anh ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi:
"Tiểu Niệm nín khóc, đừng sợ, không sao đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!