Chương 50: (Vô Đề)

Tô Mặc Trừng mím môi, nhướng mi nhìn chằm chằm cô, anh nghiêm túc hỏi:

"Ăn nó còn ngon hơn so với anh sao?"

Trình Thiên Nhiễm vừa định gật đầu, Ừm… A…

Đột nhiên cô lại cảm thấy không đúng, sau khi suy nghĩ về điều đó trong một giây, Trình Thiên Nhiễm nghĩ rằng cô đã nghe nhầm, … Ừm???

Cô sợ hãi trừng to mắt, không thể tin được nhìn anh, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại chạy qua.

Trừng Trừng khi nào thì … tốc độ xe lại nhanh như vậy.

Tô Mặc Trừng trước sau một mặt nghiêm túc lặp lại:

"Ăn nó còn ngon hơn so với anh sao?"

Câu trả lời của Tô Mặc Trừng chính là cái quay đầu qua cửa sổ của cô, chỉ để lại cái ót phía sau đầu cho anh nhìn.

Để che giấu sự không nói nên lời và sự thẹn thùng  của mình, Trình Thiên Nhiễm cầm miếng bánh mới định cho vào miệng, anh đã lấy mất chiếc hộp trên tay cô và miếng bánh cô đang cầm.

Khoảnh khắc tiếp theo, đầu cô đã bị bàn tay của anh khống chế xoay qua, cô không thể không nhìn về phía anh.

Khóe môi Tô Mặc Trừng hơi trùng xuống, không vui nói: Anh đang hỏi em đó!

Trình Thiên Nhiễm: … … …

Anh muốn cô nói cái gì? Nói như thế nào? Như thế nào để nói?

Vài giây sau, cô cúi người chạm vào miệng anh, trên môi cô vẫn còn hương vị của phô mai, êm dịu và thơm.

Trái tim của Tô Mặc Trừng run lên.

Khi cô định lùi lại, anh đưa tay lên giữ chặt cái gáy của cô, không cho cô di chuyển, môi anh cọ vào môi cô, không nhẹ không nặng cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó chiếc lưỡi ướt át của anh đã đi vào, quấn lấy đầu lưỡi nhỏ hồng của cô cùng dây dưa, thỉnh thoảng bị anh cắn đau, đôi mắt của Trình Thiên Nhiễm lập tức bị phủ một tầng hơi nước, cô phiếm nước mắt cúi đầu ưm ra tiếng, thanh âm mềm mại ngọt ngào.

Sau khi triền miên qua đi, đôi mắt vốn đã ẩm ướt của Trình Thiên Nhiễm lại càng thêm hỗn loạn, đôi mắt ướt át vô tội nhìn anh.

Cô nghe thấy anh nói:

"Anh cảm thấy không có gì ăn ngon bằng Nhiễm Nhiễm."

Trình Thiên Nhiễm: …

Trừng Trừng, anh đủ rồi!

Tô Mặc Trừng khẽ chạm trán mình vào trán cô, thấp giọng hỏi:

"Em đã nói đêm nay cho anh xem em nhớ anh nhiều như thế nào, đến bây giờ em còn chưa làm gì."

Trình Thiên Nhiễm đưa tay lên đem bàn tay anh đang ôm má cô gỡ xuống, đuôi mắt cô nhếch lên, cười khẽ nói:

"Bây giờ em sẽ cho anh xem, hai ngày nay em đã nhớ anh đến nhường nào."

Cô nói xong liền đẩy anh một cái, đẩy anh trở lại ghế lái, bản thân cô rời khỏi ghế phụ, nhấc chân bước qua, cô ném chiếc túi màu đen lên trên chỗ ghế phụ, cô ngồi ở trên đùi anh, hai người đối mặt với nhau.

Tô Mặc Trừng có chút kinh ngạc, ánh mắt anh vừa ngạc nhiên vừa kích động nhìn cô.

Trình Thiên Nhiễm hất tung mái tóc của cô một cách mê hoặc, sau đó hai tay ôm lấy khuôn mặt của anh rồi hôn anh, cô đặc biệt chủ động tấn công, Tô Mặc Trừng cũng làm theo ý cô, chấp nhận để cho cô trêu chọc, hai tay anh nắm chặt lấy eo cô, bàn tay anh chậm rãi đi vào dọc theo chiếc áo khoác bành tô không cài cúc của cô, hoàn toàn ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, chỉ cách nhau bởi một lớp vải áo sơ mi mỏng, lòng bàn tay ấm áp của anh di chuyển lung tung trên lưng cô.

Trình Thiên Nhiễm cũng không nhàn rỗi, tay cô một đường trượt đến, nới lỏng cà vạt của anh, cởi cúc áo sơ mi, ngón tay của cô đi vào, di chuyển xuống từng chút một, vuốt ve cơ bụng của anh, đường nhân ngư…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!