Chương 48: (Vô Đề)

Ôn Chú. Tô Mặc Trừng gõ nhẹ vào mặt bàn đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi vừa gửi cho cậu địa chỉ liên kết của một bài đăng, cậu giúp tôi tra một chút thông tin về người ở tầng 782."

"Chậc, đã lâu không liên lạc như vậy, vừa tới liền kêu tôi giúp cậu, cậu được lắm."

Tô Mặc Trừng:

"Khi nào có thời gian rảnh đến Giang Xuyên, tôi mời cậu ăn tối."

Ôn Chú:

"Thú vị rồi đây, lát nữa tôi sẽ tìm hiểu rồi gửi cho cậu."

Sau khi Tô Mặc Trừng cúp máy, anh để điện thoại di động lên bàn, bước ra khỏi phòng ngủ và đi xuống lầu.

Sau bữa ăn, khi anh lại cầm điện thoại lên, đúng như dự đoán, anh đã bị những tin nhắn của người này oanh tạc.

Ôn Chú: Cậu vậy mà thực sự có bạn gái!

Còn là một cô gái biết vũ đạo! Nhưng… bạn gái cậu nhìn có chút quen mắt nha.

Ôn Chú: Chúng ta có phải anh em tốt không thế? Chuyện này mà có thể giấu được sao? Nếu hôm nay không có việc cần tôi giúp thì cậu định giấu bao lâu nữa? Thật là không biết suy nghĩ!

Ôn Chú: Anh Gia Hoằng biết không?

Lục Ngôn Sâm ở đâu?

Ôn Chú: Oa, Tô Mặc Trừng, cậu mà không mời tôi đi ăn cơm thì không thể nói nổi nữa rồi! Khi đó, chúng ta đã nói rằng bất kể ai tìm được vợ liền phải mời đi ăn cơm!

Cậu liền khó chịu, nhưng lại dám giấu giếm chúng tôi!

Ôn Thư: Tôi đã tra, địa chỉ IP là ở Hải Thành, địa chỉ cụ thể là khu biệt thự Vịnh trên đường Trung Nam, quận Bắc Dương, tên là Lâm Nam Khê, số điện thoại…

Khi Tô Mặc Trừng nhìn thấy IP ở Hải Thành, anh liền nghĩ về những người đó, sau đó cái tên Lâm Nam Khê xuất hiện trong tầm mắt anh, xác nhận suy đoán của anh.

Không ai trong nhóm người đó là bình thường, tất cả đều mắc bệnh thần kinh với tâm địa độc ác.

Ngại sự có mặt của Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng không gọi điện cho Lục Ngôn Sâm, mà là gửi tin nhắn yêu cầu hắn ra mặt giải quyết chuyện này.

Đầu tiên anh nói đại khái sự việc, sau đó chụp màn hình lại và gửi đi bức ảnh, địa chỉ ban đầu của bài đăng cũng gửi qua, nói với hắn rằng chủ mưu đã xóa đi bằng chứng, yêu cầu hắn mau chóng giữ lại một phần chứng cứ.

Tin nhắn cuối cùng nói:

"Trực tiếp đi đến quy trình pháp lý, không chấp nhận bất kỳ hòa giải nào."

Luật sư Lục nhanh chóng phản hồi anh  — OK, giao việc đó cho tôi.

Trình Thiên Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi trở về phòng sau bữa trưa anh không nói một lời nào, hơn nữa vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, cô ngồi ở góc giường, đối mặt với Tô Mặc Trừng – người đang dựa vào bàn làm việc, tay cô chống lên mép bàn, sau một lúc xem xét anh, cô không kìm được mà giơ chân lên đá đá vào bắp chân anh, gọi anh:

"Trừng Trừng, anh làm sao vậy?"

Tô Mặc Trừng tắt máy đặt lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô, Trình Thiên Nhiễm cầm một cái đĩa trên tay, cô đang ăn chiếc bánh trung thu đã được cắt thành từng miếng nhỏ.

Cô cầm một miếng đưa lên miệng anh, Tô Mặc Trừng vốn không muốn ăn, nhưng lại nghe cô nói:

"Nhân hoa hồng rất ngon, anh ăn thử xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!