Chương 47: (Vô Đề)

Trình Thiên Nhiễm bị Tô Mặc Trừng nắm lấy tay, bên phía tay còn lại của hai người là những túi quà mà họ vừa mua trước khi đến.

Sau khi vào cửa, Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm thay giày ở cửa rồi vào phòng khách, Khương Mộ Côn cùng Tô Dịch Ngôn thì đang bận rộn ở trong phòng bếp, chỉ có Khương Chỉ Niệm ngồi ở phòng khách, cô nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm thì đôi mắt sáng lên, ngọt ngào gọi: Chị Trình!

Sau đó cô nàng quay đầu về phía phòng bếp gọi to:

"Ba mẹ! Anh con đưa chị Trình về nhà rồi!"

Trình Thiên Nhiễm xấu hổ: …

Tô Mặc Trừng bật cười, bỏ mấy túi quà xuống rồi lấy tay chọc chọc đầu Khương Chỉ Niệm.

Ngay lúc Trình Thiên Nhiễm đặt quà xuống dưới bàn thì Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn cũng vừa vặn đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy một đống quà tặng như vậy, Tô Dịch Ngôn cười cười ca cẩm:

"Sao Thiên Nhiễm lại mua những thứ quà này rồi? Lần sau không được phung phí tiền như vậy nữa! Còn như vậy nữa thì dì sẽ không vui đây đấy."

Trình Thiên Nhiễm nghĩ rằng cô thật sự muốn mua quà, nhưng ngay tại lúc cô chọn xong, trả tiền thì bị người cướp mất rồi, thật ra những thứ này đều là con trai dì mua…

Nhưng ở bên ngoài vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, cười ngại ngùng chào hỏi, Tô Dịch Ngôn kéo cô rồi kêu cô cứ thoải mái ngồi xuống; Khương Mộ Côn cũng hiền lành nói với nàng cứ tự nhiên, đừng câu nệ.

Tô Mặc Trừng ngồi vào phía đối diện, rót xong mấy chén nước để ra trước mặt cho mọi người, sau đó nhàn nhã dựa vào sofa uống nước.

Trong bếp vẫn còn đồ đang nấu, nên Khương Mộ Côn cũng không ngồi lâu quá mà quay về phòng bếp.

Tô Dịch Ngôn cùng Trình Thiên Nhiễm nói vài lời rồi cũng đứng dậy đi đến phòng bếp, Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy Tô Dịch Ngôn bước vào phòng bếp đóng cửa lại xong rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô gái nhỏ ngồi cạnh nàng xích lại gần, nhìn chằm chằm rồi cười trêu cô:

"Chị Trình đang lo lắng lắm hả?"

Trình Thiên Nhiễm cười cười:

"Đúng vậy, cực kỳ lo lắng."

Khương Chỉ Niệm cười thành tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay cô đang đặt ở trên đùi nói:

"Đừng sợ, ba mẹ em đều rất thích chị, cả hai đều đang mong chờ anh em rước chị về nhà đây!"

Trình Thiên Nhiễm: … Cô nghe xong thì đỏ mặt.

Cô nhấc ly thủy tinh trước mặt lên, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước như không có việc gì.

Khương Chỉ Niệm thấy cô thẹn thùng đến đỏ cả mặt, vụng trộm nở một nụ cười với Tô Mặc Trừng rồi cúi đầu chơi điện thoại.

Tô Mặc Trừng đứng lên từ sofa rồi đi đến ngồi cạnh bên còn lại của Trình Thiên Nhiễm, cũng là chỗ mà Tô Dịch Ngôn vừa ngồi, anh thoải mái đưa tay đặt vào sau lưng cô, nhấc một bên chân lên, tư thái hơi tùy ý.

Vài giây sau, anh nghiêng người sang phía khuôn mặt nhỏ của cô hôn trộm một cái.

Nhiệt độ trên má còn chưa giảm xuống, Trình Thiên Nhiễm như một chú thỏ bị dọa sợ, dùng ánh mắt trừng anh.

thần sắc mang theo sự hờn dỗi khiến cho ngực Tô Mặc Trừng nóng lên, anh nắm tay lại rồi để lên bờ môi, nhẹ nhàng ho một tiếng để che đi ý cười.

Trình Thiên Nhiễm lén lút nhéo mu bàn tay anh, nhưng bị Tô Mặc Trừng bắt được cơ hội nắm lấy rồi giữ chặt không buông.

Hai người cứ yên lặng trêu trêu đùa đùa, mà Khương Chỉ Niệm thì đang lướt diễn đàn Xuyên Vũ, vài phút sau, cô gái nhỏ đột nhiên gọi Trình Thiên Nhiễm.

"Chị Trình, chị lại đây xem đi!"

Trình Thiên Nhiễm nghiêng người sang, kết quả nhìn thấy bài post đang nổi nhất trong diễn đàn trường học, là đang nói về mối quan hệ tình cảm của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!