Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng, Trình Thiên Nhiễm đang say giấc trên giường, Tô Mặc Trừng đã thay xong quần áo, rửa mặt chuẩn bị ra khỏi cửa.
Anh từ toilet đi ra, đến bên đầu giường cúi người hôn hôn cô, trên người mùi lành lạnh, rồi sau đó cầm áo khoác rời đi.
Việc đầu tiên Tô Mặc Trừng làm là lái xe về nhà, đổi một bộ quần áo thể thao màu đen, Tô Dịch Ngôn kêu anh xuống ăn cơm.
Tô Mặc Trừng cầm trong tay một cái mũ lưỡi trai màu đen, nói với cô:
"Không ăn, có chút việc."
Tô Dịch Ngôn thấy anh hôm nay ăn mặc hơi khác so với mọi khi, cười nói:
"Có hẹn với cô gái kia đúng không?"
Tô Mặc Trừng trả lời qua loa, thay đổi giày trước cửa, nói: Đi đây.
Anh đến chỗ hóng mát ở đại quảng trường trong lúc chờ Giang Kha Tố đến, anh dựa vào một cây cột màu đỏ thắm cúi đầu chờ, chiếc mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa khuôn mặt anh, xa xa phía chân trời mặt trời vừa ló dạng, cơn gió nhẹ sáng sớm thổi qua, mang theo luồng không khí mát lạnh.
Giang Kha Tố hơn mười phút sau mới đến.
Ngay tại hắn bước vào chỗ hóng mát, Tô Mặc Trừng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bình tĩnh theo dõi hắn.
Giang Kha Tố mới trở về từ nước ngoài đêm khuya hôm qua, hai tay hắn ta lười biếng để trong túi áo, nghiêng đầu vẻ mặt cười như không phải cười hỏi:
"Chúng ta có chuyện gì để nói đây?"
Tô Mặc Trừng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng trừng mắt nhìn hắn.
Giang Kha Tố nhàm chán đi vào bên trong, ngay tại lúc hắn đi đến chính giữa chỗ hóng mát, Tô Mặc Trừng đột nhiên xông lại, một tay xốc cổ áo hắn, một tay đấm vào khóe miệng hắn.
Một bên môi Giang Kha Tố chảy máu.
"Mẹ nó mày là đồ điên à?!"
Tô Mặc Trừng không nói lời nào, cúi đầu đánh hắn, chỉ số tức giận trong lòng vào nháy mắt khi nhìn thấy Giang Kha Tố đã lên đến đỉnh điểm.
Cả đầu toàn là cảnh tượng Nhiễm Nhiễm ôm anh khóc khi xuống khỏi máy bay, anh hồi trước thấy quan hệ của Nhiễm Nhiễm với hắn ta rất tốt, nên không có bởi vì nguyên nhân của mình mà nhúng tay việc của bọn họ.
Đương nhiên anh cũng biết Nhiễm Nhiễm tự biết chừng mực, anh tin cô, nhưng anh thực sự không ngờ hắn dám làm Nhiễm Nhiễm khóc.
Nắm tay cứng rắn đánh liên tiếp vào mặt, bụng của Giang Kha Tố, mỗi cú đấm đều đấm thẳng vào chỗ hiểm của Giang Kha Tố.
Giang Kha Tố tốt xấu cũng đã từng tập múa, thân thể cũng đủ linh hoạt, nhưng vẫn bị Tô Mặc Trừng đánh đến tím hết mặt mày, đau đớn khó chịu.
Vào thời điểm này thì không có những người khác, các bác trai, bác gái đều đang tập luyện ở phía sau sân thiết bị thể dục, cho nên lúc Tô Mặc Trừng đánh Giang Kha Tố, không hề có người thừa nào ngăn cản.
Trong lúc đó Giang Kha Tố cũng phản kích lại Tô Mặc Trừng, nhưng không đánh trúng chỗ hiểm của Tô Mặc Trừng bằng anh đánh hắn.
Mũ lưỡi trai Tô Mặc Trừng vốn đội ở trên đầu bởi vì anh hoạt động mạnh trên diện rộng nên bị rơi xuống trên đất.
Sau khi anh đánh đủ xong thì dừng lại, xoat người nhặt mũ lưỡi trai lên, phủi phủi tro bụi trên bề mặt, sửa sang lại quần áo, cúi đầu bễ nghễ nhìn Giang Kha Tố đang ngồi dưới đất thở hổn hển, lạnh lùng phun ra một câu nói:
"Đừng dây dưa cô ấy nữa."
Giang Kha Tố gấp một chân lại, khuỷu tay đặt ở chỗ đầu gối, dùng ngón tay xoa xoa tơ máu bên miệng, đầu lưỡi liếm liếm trong khoang miệng.
Bị Tô Mặc Trừng đánh dường như lại khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái, hắn nở nụ cười:
"Cuối cùng cũng có người khiến cho mày không thể khống chế được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!