Chương 44: (Vô Đề)

Sau khi làm cô một lần trên sofa, Tô Mặc Trừng khoác quần áo ôm cô vào phòng ngủ, anh vốn không muốn ép buộc cô thêm lần nữa, dù sao thì cô mới là lần đầu, anh đau lòng.

Bận tâm đến thân thể của cô, anh cũng không dám muốn nhiều hơn.

Tô Mặc Trừng định tắm nước lạnh tẩy rửa cho bản thân mình, còn giúp cô lấy nước ấm tẩy rửa một chút, kết quả cô như một con rắn linh hoạt quấn lấy anh.

Anh đã từng nói, định lực của anh không hề còn lại chút gì khi đứng trước cô.

Cho nên hai người lại tiếp tục dây dưa thêm một lần nữa ở trên giường trong phòng ngủ.

Lúc dừng lại đã là một tiếng sau đó, ngoài trời đã tối đen, bên trong không bật đèn, ánh sáng le lói bên ngoài soi vào một đống hỗn loạn ở trên giường, trong không khí tràn ngập hơi thở dâm loạn sau khi vừa mới phóng túng.

Trình Thiên Nhiễm chui tót vào trong chăn, cô ngàn vạn lần không nghĩ rằng anh có thể ép buộc cô tới như vậy.

Lần đầu tiên tổng cộng chỉ tầm 20 phút mà thôi, lại giảm đi màn dạo đầu dài dòng và thời gian ở giữa anh dừng lại dỗ cô, kỳ thật thời gian chân chính làm nhau không lâu lắm.

Nhưng mà cho đến lần thứ hai, quả thật là đã giằng co qua lại với cô đến tận một tiếng.

Khiến cho xương cốt Trình Thiên Nhiễm gần như sắp tan ra, cả người giống như bị anh cắt thành nhiều mảnh nhỏ, đau đến mức không muốn nhúc nhích.

Cảm giác còn mệt hơn so với luyện múa.

Cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì là tự mình tìm đường chết.

Tô Mặc Trừng tắm nhanh trong phòng tắm, quấn khăn tắm cạnh hông rồi đi ra.

Sau khi đẩy đằng sau cánh cửa phòng ngủ ra, anh thuận tay mở đèn.

Trong một cái chớp mắt, đột nhiên sáng đèn khiến Trình Thiên Nhiễm híp mắt lại, thích ứng vài giây rồi mới mở to mắt ra hoàn toàn.

Cô ngồi phịch trên giường, trừng to mắt lên đánh giá anh.

Thân hình cao to, vai rộng thắt lưng hẹp, bụng có đường cong cơ bắp rõ ràng, cô yên lặng ngắm vài lần, sáu múi.

Ừm, cũng được đấy.

Cô vốn cảm thấy loại hình doanh nhân thành đạt cả ngày bận phải làm việc sẽ không có thời gian rảnh đi tập thể hình, tố chất thân thể sẽ không mạnh cho lắm, nhưng mà không nghĩ tới anh… Thể lực của anh vẫn rất kinh người.

Tô Mặc Trừng đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống, hỏi cô:

"Chuẩn bị nước cho em rồi đấy, có muốn đi tắm không?"

Trình Thiên Nhiễm gật gật đầu.

Lúc trước ra mồ hôi, hiện tại cảm giác trên người cứ dính nhớp, cực kỳ không thoải mái.

Tuy rằng thật sự không muốn động đậy, nhưng Trình Thiên Nhiễm không thể chịu nổi việc bản thân mình ra mồ hôi mà không chịu tắm rửa.

Một tay cô chống lên đứng dậy, tay kia thì ôm chăn mỏng trước ngực, phòng trường hợp bị rơi xuống, hơi khó khăn ngồi dậy.

Thân thể của cô không mặc cái gì, Trình Thiên Nhiễm muốn đến chỗ tủ quần áo để lấy quần áo muốn mặc, kết quả vừa muốn xuống giường đi lại, dưới thân truyền đến một sự đau đớn, giống như là bị xé rách.

Cô không nhịn được mà hút một hơi khí lạnh: Ui…

Tô Mặc Trừng đang luôn chú ý tới động tác của cô, thấy lông mày thanh tú của cô đang nhíu lại, nhìn như đang đau đến sắp chết, anh vội vàng đỡ lấy bả vai mềm mại trắng trẻo của cô.

Tô Mặc Trừng đỏ mặt:

"Em muốn lấy quần áo." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!