Cần giúp đỡ không?
Khương Chỉ Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, một khuôn mặt tươi cười cứ như vậy hiện ra rõ ràng trước mặt của cô, người đàn ông hơi cúi người duỗi tay ra, đôi mắt đào dài và hẹp hơi hếch lên, khóe môi hơi nhếch lên, có chút nam tính mà diện mạo nữ tử, nhưng lại khiến cho người ta không cảm thấy hắn có chút nữ tính nào.
Các đường nét trên gương mặt không có chiều sâu nhưng cũng đủ lập thể, nụ cười chói lọi ấm áp giống như ánh mặt trời.
Cô gái nhỏ trợn to hai mắt nhìn anh, nhàn nhạt gật gật đầu, đưa tay đỡ lấy cánh tay của anh, dùng sức đứng lên, khẽ cười nói: Cảm ơn đại ca ca.
Nội tâm Khương Chỉ Niệm rất cảm kích với người đã kịp thời ra tay giúp đỡ mình này.
Giang Kha Tố nhếch môi, lớn giọng nói với cô:
"Việc nhỏ thôi, không cần cảm ơn."
Khương Chỉ Niệm cứ như vậy đỡ lấy cánh tay anh khập khiễng đi về phía trước, Giang Kha Tố rất có nhẫn nại đi bên cạnh cùng cô, miệng còn an ủi nói:
"Đừng nóng vội, cứ từ từ bước đi."
Khương Chỉ Niệm có chút ngượng ngùng cười cười:
"Thật xin lỗi làm mất thời gian của anh rồi."
Giọng điệu của cô gái nhỏ vừa trong sáng nhẹ nhàng còn mềm yếu ngọt ngào, Giang Kha Tố khẽ cúi đầu, nghĩ rằng đây là Tô Dịch Ngôn phiên bản nữ, bộ dạng cũng rất giống, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Em học khiêu vũ à?
Anh giả vờ như thuận miệng hỏi.
Khương Chỉ Niệm kinh ngạc giương mắt ngửa đầu nhìn về phía anh:Sao anh biết?
Trực giác. Giang Kha Tố ngoéo môi một cái:
"Anh cũng là vũ công, tương đối mẫn cảm mà thôi, cảm giác như là đang khiêu vũ."
"Oa, đại ca ca cũng là vũ công sao?"
Giang Kha Tố ậm ừ:
"Vũ công la tinh, sau này đổi nghề."
Khương Chỉ Niệm càng kinh ngạc, đúng lúc này, y tá ở trước phòng cửa hướng tới nói với bọn họ:
"Anh trai này, bế em gái lên, đừng để chân cô ấy dùng sức, cô ấy bây giờ không thích hợp để đi lại!"
Khương Chỉ Niệm đột nhiên dừng lại.
Giang Kha Tố gật đầu với y tá: Ồ.
Sau đó cúi đầu, ấm áp hỏi Khương Chỉ Niệm: Em có để ý không?
Đôi mắt to đen láy của Khương Chỉ Niệm nhìn anh có chút hoang mang, đụng phải ánh mắt anh bình tĩnh như hồ nước, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Để ý.
Ngoại trừ anh trai cô, cô chỉ muốn được một người ôm vào lòng.
Y tá lại nói: Nhanh lên đi.
Khương Chỉ Niệm rất thất vọng, nghĩ rằng nếu lúc này đứng ở bên cạnh cô là anh Ngôn Sâm thì tốt rồi, nhưng cuối cùng suy nghĩ vì thương tích của bản thân, cắn chặt răng vẫn là thưa dạ nói: Làm phiền anh vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!