Chương 37: Nhiễm Nhiễm

Về quá khứ của Tô Mặc Trừng và Giang Kha Tố, Tô Mặc Trừng không nói, Trình Thiên Nhiễm cũng không hỏi.

Nhưng Giang Kha Tố, đêm đó gửi cho Trình Thiên Nhiễm tin nhắn xin lỗi và giải thích, thừa nhận Tô Mặc Trừng quả thật là anh cùng cha khác mẹ của cậu ta, hỏi cô có phải đã biết hết sự tình của cậu ta và Tô Mặc Trừng nhiều năm trước, còn hỏi cô có phải chán ghét cậu ta không, cậu ta nói năm đó là cậu ta có lỗi với Tô Mặc Trừng, là lỗi của cậu ta, sự kiện kia cậu ta không trốn tránh trách nhiệm, nhưng hôm nay làm như vậy cũng là bởi vì cậu ta thích cô, muốn vì bản thân tranh thủ cơ hội.

Nói cách khác chính là, Giang Kha Tố cũng không biết bản thân hôm nay làm như vậy có cái gì không đúng.

Trình Thiên Nhiễm sau ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy tin nhắn này của Giang Kha Tố, suy tư vẫn trả lời cậu ta: "1.

Tôi không chuyện lúc đó cũng hai người, cũng không có hứng thú biết, cậu đã cảm thấy năm đó cậu sai, vậy cậu phải đi tìm anh ấy xin lỗi, chứ không phải nói với tôi. 2. Xem ý tứ của cậu chính là vẫn không cảm thấy cậu làm sai, tôi đây cũng có thể nói cho cậu, đêm nay cậu làm chuyện này, đích thực đã khiến tôi chán ghét cậu. 3. Tình yêu và thời gian không hề liên quan nhau, hơn nữa đó là việc cũng hai người, chẳng thể do cậu đơn phương tình nguyện thích tôi là được, nếu tôi thật sự có thể thích cậu thì căn bản bảy năm qua đều chỉ thuần túy xem cậu là bạn bè. 4. Về sau đừng thương hại anh ấy nữa, còn có, đừng tìm tôi.

"Gần như khi Trình Thiên Nhiễm vừa gửi tin nhắn thành công thì Tô Mặc Trừng liền gọi điện thoại tới. Cô cong môi cười, nhấn nghe, giọng nói cao vút gọi anh:"Trừng Trừng!

"Tô Mặc Trừng tựa vào ghế, buông bút trong tay xuống, nâng tay khẽ xoa nhẹ mi tâm, cúi mắt nhìn bản vẽ đã hoàn thành một nữa trước mặt, bên tai vang lên tiếng ngọt ngào của cô gọi anh, anh chậm chạp hỏi:"Em đang làm gì thế?

"Trình Thiên Nhiễm quấn chặt khăn tắm, ngồi trên thành cửa sổ, chạm vào đầu Quả Nhãn, chú chó đang ngoan ngoãn ghé mặt vào Trình Thiên Nhiễm, trả lời anh:"Vừa tắm xong, đang ở cùng Quả Nhãn.

"Tô Mặc Trừng khẽ run lông mi, cúi đầu ừm một tiếng, anh áp chế tâm tư đang rục rịch trong đầu, hỏi ngược lại:"Quả Nhãn thế nào?Khôi phục cũng không tệ, ngày mai mang nó đi cắt chỉ.

"Trình Thiên Nhiễm cười vui vẻ nói. Chú chó lớn bên cạnh cô, dụi dụi đầu vào cô, cô cười cong eo, đưa điện thoại qua, đối mặt với chú chó nói:"Quả Nhãn, chào hỏi ba nè.

"Chó chăn cừu bản tính vốn thông minh, liền thật sự sủa hai tiếng gâu gâu trước điện thoại, sau đó còn phát ra âm thanh làm nũng. Trình Thiên Nhiễm cười ra tiếng, Tô Mặc Trừng có chút bất đắc dĩ cong khóe môi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào."A, Quả Nhã kêu em nói với anh nó rất nhớ anh.Tô Mặc Trừng:...

"Anh im lặng vài giây, chậm rãi nói một câu:"Điều anh để ý là, mẹ Quả Nhãn có nhớ anh hay không?Trình Thiên NhiễmOa

"một tiếng giả bộ chế nhạo nói:"Mẹ Quả Nhãn chỉ biết nhớ một mình ba Quả Nhãn thôi, không biết vị tiên sinh ngài đây là?

"Tô Mặc Trừng âm thầm thở dài, đối với lời đùa dai này của cô không nói gì, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói:"Tôi là, người đàn ông của Nhiễm Nhiễm.Trình Thiên Nhiễm:...

"Hô hấp của cô đột nhiên ngưng trệ, gò má vốn hồng do mới từ phòng tắm ra, nay lại nhanh chóng"tăng

"lên nóng hổi, sắp sửa bị thiêu cháy. Vậy mà bị anh trêu chọc.. Bất ngờ không kịp phòng.. Tô Mặc Trừng mím môi cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp như tiếng đàn cello, dễ nghe êm tai, cách điện thoại nhưng cũng nhanh chóng khiến lỗ tai của Trình Thiên Nhiễm đỏ ửng toàn bộ."Đã hiểu chưa?

"Anh nhẫn nại hỏi. Nhịp tim bị anh làm cho đập nhanh, Trình Thiên Nhiễm ý thức không rõ hàm hồ hỏi:"Hả?Không hiểu?Anh than thở,Anh đây lại nói rõ ràng một chút?

"Đợi tới khi phản ứng kịp, Thiên Nhiễm cười trộm, cố ý làm bộ như không biết, giọng điệu kéo dài:".. Ừm..Anh là người đàn ông của Nhiễm Nhiễm, cũng là ba của Quả Nhãn."

Giọng điệu của anh rất tự nhiên, nhưng Trình Thiên Nhiễm cách điện thoại không nhìn thấy, sau khi anh nói xong câu đó gò má của anh nổi lên một lớp đỏ ửng, môi hơi mím lại, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Trình Thiên Nhiễm nghe anh nói xong, một giây sau liền cười phì ra, vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng cười to, miệng ngọt ngào nói:

"Trừng Trừng làm sao anh có thể đáng yêu như thế."

Tô Mặc Trừng: ...

Giọng anh có chút trầm lặng, hỏi:

"Về sau có thể đừng dùng từ"Đáng yêunày hình dung anh?

Trình Thiên Nhiễm đưa tay vuốt đầu Quả Nhãn một chút, chợt không hiểu hỏi: Vì sao?

Đáng yêu

"nghe rất được mà, đặc biệt phù hợp với Trừng Trừng của chúng ta!"

Tô Mặc Trừng: ...

Môi của anh mím chặt, giọng điệu lạnh lùng kỳ quái:

"Chỉ có đứa trẻ với con gái mới được gọi là"Đáng yêu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!