Sắc mặt Tô Mặc Trừng nặng nề kéo Trình Thiên Nhiễm đi đến ven đường, kêu cô lên xe, bản thân mình cũng ngồi vào ghế lái, chạy xe mang cô rời đi.
Lúc này Trình Thiên Nhiễm có chút không yên, bởi vì mình vừa gạt anh tới gặp Giang Kha Tố
Cô sợ anh khổ sở tức giận.
Mà, anh hình như đã thật sự tức giận.
Lúc chạng vạng Tô Mặc Trừng nhận được tin nhắn của Giang Kha Tố, cậu ta nói:
"Anh, bảy giờ rưỡi tối, gặp nhau ở quảng trường thời đại. Giang Kha Tố."
Anh dự định không để ý đến cậu ta, nhưng sau đó cậu ta lại gửi cho anh một tin nhắn nữa,
"Chúng ta nói chuyện Nhiễm Trư."
Tô Mặc Trừng cuối cùng vẫn đi, bởi vì anh muốn cảnh cáo Giang Kha Tố, không được có ý đồ với cô, kết quả lúc anh đến thì liền nhìn thấy cảnh tượng đó.
Một màn quen thuộc như thế, giống y như cảnh tượng anh thấy ở Mỹ.
Ngay cả nụ cười trên mặt Giang Kha Tố cũng không thay đổi.
Khiêu khích, trào phúng.
Một khắc đó anh quả thật mất đi lý trí, anh thật sự muốn kéo cô qua, chất vấn hỏi vì sao lại dây dưa với Giang Kha Tố ở đây, không phải đã đồng ý với anh không để Giang Kha Tố chạm vào cô sao?
Nhưng, đó là người phụ nữ của anh, là Nhiễm Nhiễm của anh, là Nhiễm Nhiễm đã nói với anh Em chỉ thích anh, là Nhiễm Nhiễm dùng điều ước trong ngày sinh nhật của mình hi vọng anh cả đời khỏe mạnh, là Nhiễm Nhiễm anh yêu nhất.
Đột nhiên toàn bộ lý trí khôi phục lại, anh tỉnh táo lại, đi qua ôm cô vào lòng mình, làm Giang Kha Tố bị thương.
Thời gian anh ở nước ngoài đã từng học qua judo và quyền anh, bởi vì bản thân vô cùng thiếu cảm giác an toàn cho nên mới đi học, khoảng thời gian kia một mình sống ở nước ngoài, ngay cả dì, chú, Tiểu Niệm cũng không bên cạnh anh, gần như cả đêm anh đều mất ngủ, nội tâm u ám, loại cô đọc lúc nào cũng khiến anh nhớ đến cảnh tượng lúc nhỏ, cho nên anh chỉ có thể dùng phương thức này để dời đi lực chú ý của mình, đem lại cho bản thân cảm giác an toàn, khiến mình có thể từ từ mạnh mẽ lên.
Trừng Trừng..
"Ngón tay Trình Thiên Nhiễm nắm chặt dây an toàn, dè dặt cẩn trọng kêu anh. Tô Mặc Trừng lấy lại tinh thần, nhàn nhạt trả lời:" Ừm. Em không biết cậu ta sẽ như vậy, em chỉ muốn cùng cậu ta nói chuyện rõ ràng.. Em ăn cơm chưa?
"Anh ngắt lời cô, hỏi. Trình Thiên Nhiễm sửng sốt một chút, vẫn là thành thật gật đầu," Ăn rồi. Đi tới nhà trọ đi, anh còn chưa ăn, hơi đói. .. Hảo. "
Đã xong đề tài này, Trình Thiên Nhiễm không nói nên lời, muốn giải thích với anh.
Dường như lời biện giải đều vô dụng.
Một đường yên lặng đến dưới lầu nhà trọ giáo viên của cô, Tô Mặc Trừng dừng xe xong, mở cửa xe nắm tay cô xuống xe, Trình Thiên Nhiễm gắt gao cầm lấy ngón tay của anh, lại gọi anh một tiếng:Trừng Trừng.
Ừm.
Anh vẫn thấp giọng trả lời cô, nhưng không hề nói gì khác.
Hai người vào thang máy, Tô Mặc Trừng nhấn tầng lầu, sau khi cửa thang máy khép lại, Trình Thiên Nhiễm bất động ôm cánh tay của anh, dè dặt tính lấy lòng, ngược lại Tô Mặc Trừng trực tiếp ôm cô vào lòng.
Anh không nói gì, chỉ gắt gao ôm cô, Trình Thiên Nhiễm đặt cằm lên vai trái của anh, ôm anh lại, dỗ anh nói:
"Anh đừng giận, em cùng cậu ta không có gì, em chỉ muốn.."
Anh biết.
Trình Thiên Nhiễm bị những lời nói này của anh làm cho cứng miệng, tất cả câu nói tiếp theo đều không nói ra.
Hình như anh sợ cô không tin, đưa tay đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng xoa, lập lại lần nữa:Anh biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!