Chương 33: Nhiễm Nhiễm

Sau Trình Thiên Nhiễm xem xong tin nhắn thì trả lời OK, rồi chỉnh lại tên của cậu ta cho hợp lý Giang Kha Tố.

Cô không phải kẻ trộm nên cũng không chột dạ, cô chỉ không muốn một ngày nào đó Tô Mặc Trừng nhìn thấy sẽ khiến anh không vui.

Đã ở bên anh, thì duy trì khoảng cách với Giang Kha Tố là chuyện nên làm.

Đến lúc đó nói rõ ràng giải quyết xong chuyện này, đối với mỗi người bọn họ đều tốt.

Cô đã chuẩn bị thật tốt, muốn anh.

Cũng chỉ muốn hắn.

Về sau trong sinh mệnh có anh, như vậy là đủ rồi.

Sau khi Tô Mặc Trừng tắm xong, anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám mịn bước, thắt lưng ở giữa được buộc chặt, nhưng đường viền cổ áo hơi mở, gần như có thể nhìn thấy ngực của anh, có lẽ là do hơi nước của nhà tắm, mà mặt anh có chút hồng hồng, trên trán còn có chút nước, đường cong của xương quai xanh dưới cổ gọn gàng, khêu gợi hận khiến người ta hận không thể vuốt ve một cái.

Trình Thiên Nhiễm ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, sau đó xoay đầu, đứng lên nói:

"Em xuống dưới lầu chờ anh, anh thay quần áo xong thì chúng ta đi thăm Quả Nhãn nha."

Tô Mặc Trừng gật đầu, giọng điệu lười nhác lại trầm thấp Ừ một tiếng.

Đôi mắt cô lóe lên, có chút cố ý không nhận ra được hàm ý của anh, mà khi thấy Trình Thiên Nhiễm không cảm nhận được, anh cũng không làm gì cả, khuôn mặt cô cũng đã bị anh đốt nóng.

Ngay lúc cô đi đến bên cạnh anh, mùi hương lành lạnh trên người Tô Mặc Trừng do mới vừa tắm xong khiến cô dừng bước lại, Trình Thiên Nhiễm tò mò cả gan lại gần để ngửi thấy.

A, thật sự rất dễ chịu.

Mùi hương mát, mang theo chút cảm giác lành lạnh, không gay mũi, thật thoải mái.

Đôi mắt cô sáng lên liếc nhìn anh, Tô Mặc Trừng cũng đang cuối đầu nhìn cô, thân thể có chút cứng đờ, anh không nghĩ tới cô sẽ lại gần như vậy.

Trình Thiên Nhiễm thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, cảm giác muốn trêu đùa lại rộn lên, quăng tất cả sự việc nguy hiểm vừa rồi ra sau đầu, cô khẽ nhếch môi nhìn anh, sau đó dựa đầu qua, một bàn tay đồng thời đưa lên.

Trái tim đập rầm rộ, cô cảm thấy thật kích thích.

Loại đùa giỡn lưu manh này, thật sự khiến người ta hưng phấn.

Cô vô cùng thích nhìn anh bị cô làm cho cứng người lại, bộ dáng ngốc nghếch không biết làm sao.

Môi của cô nhẹ nhàng cọ qua xương quai xanh của anh, giọng nói cố ý mê hoặc, cực kỳ thấp giọng nói:

"Trừng Trừng, hương vị trên người anh ngửi thật tuyệt!"

Cùng lúc đó, tay của cô phủ lên thắt lưng của anh, túm lấy dây lưng thoáng kéo ra...

Tô Mặc Trừng: ...

Mà Trình Thiên Nhiễm vui sướng khi người khác gặp họa, nhanh chóng bỏ đi, để lại một mình anh cúi đầu nhìn tấm áo choàng mới bị cô cởi ra, một lúc lâu vẫn không nói gì

Trình Thiên Nhiễm vừa mới chạy ra khỏi phòng ngủ của Tô Mặc Trừng, liền nhìn thấy Khương Chỉ Niệm mới ngủ trưa xong đỡ tường nhảy lò cò ra ngoài.

Khương Chỉ Niệm thấy sắc mặt cô ửng hồng, vẻ mặt thẹn thùng mang theo ý cười chạy ra khỏi phòng anh trai, Oa một tiếng như thật, cố ý lớn tiếng nói:

"Anh em đã làm gì mà khiến chị Trình thẹn thùng như vậy?"

Trình Thiên Nhiễm vẫn cười tươi, đi qua đỡ cô gái nhỏ, sau đó cũng phụ họa theo cô nàng:

"Chính là khiến chị sợ tới mới chạy tối chết luôn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!