Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Mặc Trừng ôm Khương Chỉ Niệm về phòng ngủ trưa, Trình Thiên Nhiễm bị anh dẫn vào phòng ngủ của mình.
Lần đầu tiên vào phòng của anh, Trình Thiên Nhiễm vô cùng tò mò xem xét, quả thực cũng không có gì đặc biệt, phong cách gam màu lạnh kinh điển, đồ trang trí trong phòng thiếu thốn vô cùng, bàn làm việc và tủ đầu giường đều sạch sẽ, trừ đèn bàn, latop, hộp đựng bút... Ngoại trừ những vật liệu thiết yếu thì hầu như không còn đồ vật dư thừa nào khác.
Bởi vì điều này cho nên món đồ được gói lại bằng giấy gói màu đỏ kia rất dễ nhìn thấy.
Trình Thiên Nhiễm liếc mắt một cái liền chú ý tới hộp giấy vuông được đóng gói đó.
Cô đi qua, rất hiếu kỳ cầm lấy thưởng thức vài cái, lật tới lật lui xem xét, quơ quơ hỏi anh: Đây là gì vậy?
Tô Mặc Trừng mang nước qua, một ly đặt trên bàn, một ly khác cầm trong tay từ từ uống, nói: Mở ra xem đi.
Trình Thiên Nhiễm kinh ngạc: ... A?
Tặng cho em.
Trình Thiên Nhiễm cười, Quà sinh nhật sao?
Tô Mặc Trừng lắc đầu, Không phải.
"Là quà cho ngày nhà giáo."
Trình Thiên Nhiễm tháo giấy gói quà ra, nghĩ đến lời nói chuyện khi cô còn ở Mỹ với Khương Chỉ Niệm.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh,
"Đêm đó anh đuổi theo ra sân bay là muốn đưa em cài này?"
Tô Mặc Trừng đặt ly nước xuống, bình tĩnh trả lời cô: Còn thiếu một chút.
"Muốn nói xin lỗi với em, còn muốn nói cho em, anh rất thích em."
Nói xong anh nở nụ cười tự giễu,
"Khi mà Đổng An Khả nói với anh, em đi rồi, khoảng khắc đó anh cảm thấy cả người đều choáng váng, thậm chí còn nghĩ có phải sau này sẽ không gặp lại em nữa."
"Sau đó cô ấy nói là em đi thi, lòng anh thoáng an tâm một chút, nhưng vẫn muốn gặp em, trước tin muốn nói lời xin lỗi với em, muốn tặng cho em món quà này, muốn chính miệng nói tất cả với em."
Trình Thiên Nhiễm lấy ra, tim đập mạnh và loạn nhịp.Đây là em...
"Là quả cầu thủy tinh mà đêm đó em đứng ngoài tủ kính nhìn chằm chằm thật lâu."
Cô chỉ biết ngây ngốc đưa mắt nhìn anh, Anh...
"Lúc đó anh lái xe đi theo sau em."
Theo em cả đường.
"Sau này ở trước cửa nhà em thấy được Giang Kha Tố."
Giọng điệu của anh đột nhiên ấm ức, biểu cảm lạnh lùng,
"Em cho anh ta sờ đầu em."
Trình Thiên Nhiễm: ...
Cô dở khóc dở cười, Hả?
"Không có mà, không phải em cho, lúc đó cậu ta đột nhiên đưa tay vuốt đầu em, em không có phòng bị thôi, hơn nữa khúc sau em cũng đẩy tay cậu ta ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!