Chương 23: Tô Mặc Trừng

Tô Mặc Trừng âm thầm nghĩ tới vô số lần, Trừng Trừng hai chữ này khi cô nói ra đến cùng sẽ có dáng vẻ như thế nào, nhưng anh không hề nghĩ tới lại là dáng vẻ như thế này.

Thương tâm khó chịu, bất lực thậm chí tuyệt vọng.

Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nước nở, run rẩy nói ra những lời này đâm vào trái tim anh khiến nó đau đớn.

Vẻ mặt anh vô cùng tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, Tô Mặc Trừng đưa một tay lên giúp cô lau nước mắt, sau đó ôm lấy Quả Nhãn trong lòng cô chạy đến gia viên thú cưng gần đó.

Trình Thiên Nhiễm luôn đi bên cạnh anh, bàn tay cô không rời khỏi miệng viết thương của Quả Nhãn, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra khỏi khe hở, Quả Nhãn trong lòng Tô Mặc Trừng luôn rên lên, Trình Thiên Nhiễm nghe thấy thì lòng đau như cắt, cô khóc nức nở dỗ dành nó:

"Quả Nhãn con nhịn một chút, chúng ta đi gặp bác sĩ rồi..."

"Con đừng nhắm mắt mà, mẹ rất sợ..."

"Con không phải thích ba nhất sao, bây giờ ba đang ôm con, con nhìn xem, nhìn ba đi, đừng nhắm mắt mà, cầu xin con đó..."

........

Toàn thân Tô Mặc Trừng đều là mùi máu tươi, sắc mặt anh ngày càng trắng bệch, dạ dày ngày càng đau đớn, bên tai tràn ngập tiếng khóc đứt quãng và tiếng nói chuyện của cô, chú chó trong lòng thì rên rĩ đau đớn, mà đầu anh đã sớm không còn ý nghĩ gì nữa, tất cả đều là màu đỏ, dòng máu đỏ, màu máu đỏ tươi.

Đó là điều anh cuối cùng anh nhớ.

Sâu trong trí nhớ của anh cũng có một việc đáng sợ như vậy.

Dạ dày ngày càng mạnh mẽ quấy nhiễu, anh cố nén sự khó chịu, cuối cùng cũng ôm Quả Nhãn đến được gia viên thú cưng.

Âm thanh khàn khàn nỉ non của Trình Thiên Nhiễm kêu gào tên Thẩm Thiếu Khanh, khi thấy Thẩm Thiếu Khanh bước ra khỏi phòng cô liền nhanh chóng chụp lấy anh ta, nướt mắt trong suốt đã sớm ướt đầy gương mặt của cô,

"Thẩm Thiếu Khanh, mau cứu Quả Nhãn, nhanh lên, cứu nó."rong bụng phiên giảo càng kịch liệt, hắn cố nén không khoẻ, cuối cùng ôm long nhãn đến yêu sủng gia viên.

Thẩm Thiếu Khanh vốn đang thật buồn bực cô vừa mới rời đi sau lại trở lại rồi, nhưng sau khi nhìn Quả Nhãn đang chảy đầu máu nằm trong lòng của người nam nhân kia, anh nhanh chóng bước qua.

Nhanh cứu lấy nó!

Trình Thiên Nhiễm gấp đến độ khóc càng lớn, chỉ biết lặp lại những lời này.

Thẩm Thiếu Khanh gọi trợ lý đẩy xe lại, kêu Tô Mặc Trừng đặt chú chó lên, sau đó liền bước vào phòng phẫu thuật. đẩy đẩy xe đi lại, nhường Tô Mặc Trừng đem đại cẩu cẩu phóng tới mặt trên, sau đó liền tiến phòng giải phẫu.

Trình Thiên Nhiễm nắm chặt lấy chiếc áo blouse trắng của,

"Thẩm Thiếu Khanh cầu xin anh, nhất định đừng để nó có việc gì, cầu xin anh..."

Thẩm Thiếu Khanh lần đầu tiên thấy cô yếu ớt như vậy, anh khẽ trấn an, đặt nhẹ lên bờ vai cô,

"Đừng sợ, không sao đâu."

Trình Thiên Nhiễm mặc kệ trên tay còn dính đầy máu, lấy điện thoại ra điện cho mẹ cô,

"Mẹ, Quả Nhãn xảy ra chuyện rồi... Làm sao đây... Con rất sợ.."

Được đại bảo bối bình tĩnh trấn an cô qua điện thoại, Trình Thiên Nhiễm mới từ từ khôi phục lý trí.

Cô cúp máy sau đó xoay người thì thấy Tô Mặc Trừng đang đứng yên tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn vào phía trước, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tô Mặc Trừng, cô đi vài bước tới trước mặt anh, giọng nói vừa mới khóc nên vẫn còn mang theo âm mũi, Cám ơn anh.

Lời nói của cô khiến anh chợt tỉnh táo, Tô Mặc Trừng cảm thấy mùi máu tươi trên người mình ngày càng nồng, sắc mặt anh cũng ngày càng khó coi, anh muốn nôn ra hết mọi thứ trong bụng anh.

Anh không nói chuyện, chỉ lắc đầu coi như trả lời, sau đó kéo cô đi về phía toilet cách đó không xa, bồn rửa tay là nam nữ dùng chung, anh lấy nước âm, sau đó đặt tay cô vào, để dòng nước cuốn đi vết máu trên tay của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!