Chương 20: Trình Thiên Nhiễm (2)

Trình Thiên Nhiễm ra khỏi phòng Khương Chỉ Niệm, vừa xuống cầu thang đầu tiên đã thấy anh ngồi một mình ở trên sofa xem giấy báo, cô nhìn anh, nhìn sườn mặt lạnh lùng quen thuộc của anh, thầm mím môi, từng bước một đi xuống.

Ngay lúc cô xuống tới bậc thang cuối cùng thì anh đưa đôi mắt nhìn cô, đôi mắt ấy vẫn giống như trước đây trầm tĩnh không gợn sóng, không hề cảm xúc.

Trình Thiên Nhiễm bất an không yên, vô thức đưa đầu lưỡi liếm liếm môi, Tô Mặc Trừng nhìn thấy, trái tim liền bị kiềm hãm, anh lập tức xoay đầu đi.

Anh đứng lên, cầm tờ báo vòng qua sofa, lúc đi ngang qua cô thì hỏi một câu: Đã đỡ chưa?

Trình Thiên Nhiễm không nghĩ tới anh lại chủ động quan tâm cô, có chút sững sờ gật đầu, nói: Đỡ hơn nhiều rồi.

Tô Mặc Trừng đi đến trước tủ ô vuông, đặt tờ báo vào trong đó, tiền, Trình Thiên Nhiễm hít sâu một hơi, đi theo anh, lúc dừng lại bên cạnh anh, cô cố gắng không để cho anh cảm nhận được mình đang rất lo lắng, nở nụ cười dùng ngữ điệu nhẹ nhàng gọi anh:

"Tô Mặc Trừng. Ngón tay anh khựng lại một chút, miễn cưỡng áp chế xao động trong lòng, thấp giọng trả lời:"Ừm.

"Trình Thiên Nhiễm cắn đôi môi mềm mại của mình, cố gắng lấy chút dũng khí còn sót lại, hỏi:"Anh có muốn ở cạnh em không?

"Cùng lúc đó, di động mà cô nắm chặt trong tay đột nhiên vang lên, Trình Thiên Nhiễm xe taxi mà mình vừa kêu nên liền nhấn nút nghe, sau khi nhấn xong mới thấy tên hiện trên điện thoại là Giang Kha Tố. Cô có chút ảo não nhỏ giọng nói:"Bên này tớ có chuyện một chút, lát nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu."

Bởi vì do đang bị bệnh, nên âm thanh tức giận của cô không khiến cho người khác nghe ra được là cô đang tức giận, ngược lại còn khiến cho người ta nghe thành sự hờn dỗi mềm mại.

Trình Thiên Nhiễm nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Ngay lúc cô ngẩng đầu cười yếu ớt nhìn Tô Mặc Trừng thì nghe được giọng nói lạnh băng như đang chất vấn cô của anh:

"Tôi không phải đã nói cô cách xa tôi một chút sao?"

Một giây sau đó, cổ tay của bàn tay đang cầm điện thoại của cô đột nhiên bị anh túm lấy, sức mạnh của anh rất lớn, không chút vất vả nào đã áp cô vào cái tủ ô vuông kia, anh tới gần cô, nét mặt siết lại, môi mím chặt, đôi mắt đen như mực gợn lên cơn sóng tức giận, dáng vẻ này của anh làm cho cô rất sợ hãi.

Tay Trình Thiên Nhiễm bị anh ấn chặt hai bên, mu bàn tay đụng mạnh vào tủ ô vuông, sự đau đớn khiến cô buông lỏng tay ra, di động theo đó mà rơi xuống, rớt trên mặt đất.

Lưng của cô gắt gao dán chặt vào chỗ phía sau, rất rát và khó chịu, Trình Thiên Nhiễm có ý muốn giãy giũa, muốn anh buông cô ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, đối với ý đồ tránh ra của cô, anh vẫn bất động.

Trình Thiên Nhiễm thật sự bị anh dọa: Anh buông em ra đi.

Vành mắt cô có chút ửng đỏ, trừng anh.

Anh đột nhiên nở nụ cười với cô, nhưng đáy mắt vẫn không hề có ý cười, Trình Thiên Nhiễm sững sờ, Tô Mặc Trừng lại đến gần cô một chút nữa, lời nói lạnh lùng khiến cô sụp đổ:

"Cô không phải là thích tôi sao? Không phải là lần nào cũng không chịu nghe lời muốn tới gần tôi? Chẳng lẽ không muốn thôi thân mật với cô à?"

"Tôi đây phải làm như thế nào? Giống như anh ta ôm ấp cô, hay là làm một chút hành động thân mật hơn?"

"Anh đang nói cái gì? vậy" Cô có tức giận, không hiểu vì sao Tô Mặc Trừng lại đột nhiên như vậy.

Hơn nữa bị anh ép buộc như vậy, bụng vốn đang đau giờ lại càng đau hơn, từng trận từng trận quặn đau truyền đến, dưới thân còn trào ra một luồng nhiệt, không tới vài giây Trình Thiên Nhiễm đã đau đến bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ấn đường của cô nhíu chặt, không ngừng giãy giụa dưới bàn tay anh, giọng điệu cũng yếu ớt hẳn đi,

"Tô Mặc Trừng anh buông ra."

Anh trừng mắt nhìn cô rất gần, không lên tiếng, hơi thở của hai người đã sớm đan vào nhau, hơi thở mãnh liệt của anh hòa với hơi thở trong veo của cô, tạo ra một loại cảm xúc phức tạp.

Trình Thiên Nhiễm rất khó chịu, đôi mắt cô đã nổi lên lớp sương mù, ánh mắt ươn ướt có chút mất mác rủ xuống, không nhìn anh, lông mi dày và thon dài nhẹ nhàng run rẩy, cả người bắt đầu không còn sức lực, cô không còn sức sống thấp giọng nói:

"Em đau, em đau bụng."

Tô Mặc Trừng sửng sốt một chút, rồi sau đó cười lạnh, châm chọc:

"Cô cũng biết đau? Tôi còn tưởng rằng cô uống rượu lạnh vui vẻ như vậy, đã miễn dịch với loại đau này."

Trình Thiên Nhiễm, cô không biết tự trọng sao, không hề để ý bản thân mình tùy tiện uống say cùng một người đàn ông khác, dựa vào cái gì mà hỏi tôi là có thích cô hay không chứ?Dáng vẻ đau đớn này là muốn anh ta chăm sóc cô sao? Lúc cô té xỉu thì anh ta ở đâu chứ? Làm bản thân bỉ ổi như vậy là cho ai xem chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!