Tô Mặc Trừng bận rộn cả một ngày, buổi tối còn phải cùng người của công ty đối tác đi ra ngoài ăn cơm, trước đó lúc bảy giờ cô gái dưới đại sảnh không mang cơm bên ngoài bán cho anh nữa, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Đổng An Khả lại vụng trộm nói cho cô hành trình của anh.
Địa điểm ăn cơm do đối phương quyết định, là ghế lô nhiều chức năng, bên ngoài là phòng để ăn cơm, bên trong được thế kế như KTV có thể ca hát vui chơi.
Tô Mặc Trừng cùng đối phương đọ sức cả đêm, uống vào không ít rượu, buổi tối hơn mười giờ, rốt cục buổi tiệc cũng kết thúc, việc hợp tác bàn bạc rất thành công, cả hai bắt tay tạm biệt nhau.
Tô Mặc Trừng đứng ở cửa ghế lô nhìn xung quanh, xác định Trình Thiên Nhiễm thật sự không có ngẫu nhiên đi đến, trong lòng có chút phiền muộn không nói nên lời, anh cầm theo túi công văn đi xuống dưới lầu, lúc sắp đi đến lầu một thì một bàn nam nữ dưới lầu kia làm cho anh vốn là tâm tình không tốt nay lại càng trầm trọng, thậm chí còn có chút tức giận.
Vừa nói thích anh lại vừa dây dưa cùng với Giang Kha Tố.
Tô Mặc Trừng nhếch khóe môi châm chọc, anh đứng ngay thang lầu, trơ mắt nhìn cô rót một ly rượu thật lớn, Giang Kha Tố vươn tay ra đoạt thì bị cô không tỉnh táo cắn một cái vào cánh tay.
Trình Thiên Nhiễm trước mặt Giang Kha Tố vung tay múa chân gì đó, Giang Kha Tố vừa bất đắc dĩ đáp lời vô, vừa dụ dỗ cô về nhà, sớm biết rằng cô như vậy, anh sẽ không nên đáp ứng cô đến đây mượn rượu giải sầu.
Đến cuối cùng thì sức mạnh của nam nữ phải khác nhau, Trình Thiên Nhiễm bị Giang Kha Tố gắt gao móc lấy cánh tay ôm ra ngoài.
Ánh mắt Tô Mặc Trừng tối tăm nhìn chằm chằm vào hướng đi của họ, khi Giang Kha Tố bước đến cầu thang thì hình như là cảm nhận được ánh mắt không thiện chí của anh, nên đưa mắt liếc nhìn anh một chút, nhưng bước chân không hề dừng lại, vẫn tiếp tục kéo Trình Thiên Nhiễm đi về phía trước.
Đôi mắt Tô Mặc Trừng bình tĩnh đối mắt với anh ta, khi tiếp nhận ánh mắt hận không thể giết anh của anh ta, Tô Mặc Trừng thậm chí nhếch môi cười, nhiều năm trôi qua như vậy, Giang Kha Tố vẫn là Giang Kha Tố như trước.
Bướng bỉnh lạnh nhạt, thậm chí còn.... nham hiểm đê tiện.
Nhìn bóng dáng Trình Thiên Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt, ý cười của Tô Mặc Trừng lập tức thu lại, ánh mắt của anh lạnh như băng, đôi môi mím chặc, nhấc chân đi ra ngoài, lấy xe về nhà.
Bởi vì đã uống rượu cho nên anh gọi người ta lái dùm, lên xe ngồi vào ghế sau, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dọc theo đường đi, anh đều suy nghĩ, vì sao con trái tim con người lại như vậy, rõ ràng giữa trưa cô đưa cơm cho anh, còn viết những lời quan tâm anh vào giấy ghi chú, buổi tối thì liền quăng anh ra khỏi đầu, cùng một người đàn ông khác uống rượu vui đùa ầm ĩ, thậm chí còn ôm ôm ấp ấp.
Còn nữa người đàn ông đó, không phải là người khác, lại khéo ngay là Giang Kha Tố.
Là cô đã từng nói với anh Giang Kha Tố chính là bạn bè.
Tô Mặc Trừng đột nhiên cảm thấy chuyện thế giới thật sự như một vở kịch, mặc kệ lúc nhỏ anh trải qua như thế nào, hiện tại anh đang trải qua thế nào, đều đáng châm chọc đến như vậy.
Bỗng nhiên anh rất muốn bật cười, làm sao anh lại có thể tin lời của cô chứ, làm sao lại tin rằng cô thích anh chứ, thế nào mà lại cho rằng cô sẽ đối tốt với anh, thế nào lại cho rằng những lời nói của cô là thật lòng, mà không phải là để trêu đùa anh chứ.
Vì sao trước lúc khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh còn có ý nghĩa đồng ý với cô sẽ cùng nhau thử xem.
Sau khi về nhà anh như bình thường giải quyết chuyện công việc, nhưng tâm tình phiền muộn không dứt được, cho nên anh bỏ cuộc, cầm quần áo đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường, trằn trọc đến nửa đêm cũng không buồn ngủ chút nào.
Tô Mặc Trừng cầm di động trong tay, chờ đợi tin nhắn chúc ngủ ngon của cô.
Nhưng đêm nay, cũng đã đến 0h, cô vẫn không hề động tĩnh, rạng sáng một giờ, cô cũng không gửi tin nhắn cho anh.
Ngày thường đúng mười một giờ cô sẽ gửi tin nhắn cho anh, mục đích chính là muốn nhắc nhở anh nên đi ngủ rồi.
Anh biết rõ hôm nay cô uống say, say đến rối mù, say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng anh vẫn ôm một mong ước, hi vọng có thể nhận được tin nhắn của cô.
Suy nghĩ thật lâu, trong đầu bất chợt hiện ra hình ảnh của cô cùng với Giang Khả Tố kia, sự nóng giận trong lòng ngày càng mạnh liệt.
Lúc này đây Tô Mặc Trừng mới biết rõ là anh không thể khống chế được.
Từ trước đến giờ thứ tình cảm nhạt nhẽo kia anh vốn có thể khống chế nó rất tốt, nay lại hoàn toàn bị điều khiển bởi một người phụ nữ.
Trình Thiên Nhiễm bị Giang Kha Tố lôi về nhà, ngay lúc anh đỡ cô vào giường xong rồi, chuẩn bị đứng dậy đi về thì Trình Thiên Nhiễm đột nhiên nắm lấy ngón tay anh, khó chịu thì thào kêu: Tô Mặc Trừng...
Giọng nói của cô mơ hồ không rõ, lại rất nhỏ, mới đầu Giang Kha Tố không nghe rõ nên đã khom người cúi đầu đưa lỗ tai sát lại gần cô, hỏi: Cái gì?
Cô vô ý thức nỉ non lặp lại Tô Mặc Trừng...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!