Mặt trời màu đỏ nương theo chân trời từ từ mọc lên, ánh sáng đỏ dần dần phát sáng, phương xa sương mù cũng theo đó mà từ từ sáng rực, sương mù dày đặc cách xa đó cũng dần dần sáng rõ lên, mặt trời nhẹ nhàng đẩy chiếc khăn che mặt mỏng kia lên, cuối cùng trên không trung cũng xuất hiện rạng sáng từ từ đi lên.
Gió sáng mát lạnh nhẹ lướt qua, sương mù tầng mây lượn lờ trên đồi núi đối diện từ từ di chuyển đi.
Trình Thiên Nhiễm cầm điện thoại chụp ánh sáng mặt trời rồi đăng lên vòng bạn bè: Thảm nhất chính là lúc chưa tỉnh ngủ bị kéo đến xem mặt trời mọc với lý do để nâng cao tinh thần mà thôi:)
Sau khi đăng lên vòng bạn bè, cô liền gửi wechat cho Khương Chỉ Niệm.
Cheng: Tiểu Chỉ Niện, hôm nay chị không thể qua rồi, có bạn đến chơi.
Lúc này Khương Chỉ Niệm đang cùng Tô Mặc Trừng đang ăn sáng, điện thoại di động để bên cạnh tay, thấy tin nhắn cô bé không mấy vui vẻ chu mỏ một cái, trả lời cô: Vâng ạ:(
Trình Thiên Nhiễm thấy con bé trả lời thì cười cười, trả lời lại:
"Ngày mai sẽ dẫn em ăn ngon!"
Nhớ mãi không quên: Em muốn ăn đồ ăn do chị Trình tự tay làm! (nhãn dán trái tim)
Cheng: Được được, nhất định làm cho em, ngoan nào ~
Khương Chỉ Niệm để điện thoại rầu rĩ không vui tiếp tục uống sữa đậu nành, Tô Mặc Trình thấy con bé không vui liền hỏi: Sao thế?
Khương Chỉ Niệm buồn bực nói lầm bầm:
"Hôm nay chị Trình có việc không đến được, em không vui."
Tô Mặc Trừng bình tĩnh nói:
"Mỗi người đều có chuyện riêng cần phải làm mà."
Em biết, cô gái nhỏ cúi đầu hút sữa đậu nành, sau khi nuốt hết sữa đậu nành xuống thì vẻ mặt cô đơn nói:
"Chị Trình không đến không ai chơi với em, nên em không vui chút nào."
Tô Mặc Trừng khẽ run, anh yên lặng một hồi, từ lúc về nước hơn một tháng nay hình như anh đều bận rộn công việc, không hề chăm sóc tốt cho Tiểu Niệm được.
Anh đưa tay sờ đầu của cô, dịu dàng nói:
"Hôm nay anh đưa em ra ngoài chơi nhé."
Khương Chỉ Niệm không tin được, bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc mở to mắt, A?
Anh cười nhạt, Muốn đi đâu chơi?
Khương Chỉ Niệm ngạc nhiên hỏi anh:
"Anh không đi làm sao?"
Ừ. Tô Mặc Trừng trả lời, lại nói:
"Công việc để sau cũng được, hôm nay anh muốn cho Tiểu Niệm vui vẻ một chút."
Khương Chỉ Niệm tức khắc mừng rỡ lại cảm động, làm nũng gọi anh: Anh...
Tô Mặc Trừng bật cười, nói:
"Ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ chở em ra ngoài."
Được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!