Trước đêm sinh nhật của Khương Chỉ Niệm.
Trình Thiên Nhiễm luyện vũ đạo xong thì đi tắm sau đó ra phòng khách, Đổng An Khả đang xem TV, thấy cô đi tới thì thuận miệng hỏi một câu: Luyện xong rồi à?
Trình Thiên Nhiễm rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch, co người ngồi xuống ghế salon, lúc này mới trả lời cô ấy:
"Còn sớm, chỉ biên một đoạn."
Đổng An Khả nghiêng mặt, ánh mắt ranh mãnh nhìn cô, nói: Cậu ổn không?
Trình Thiên Nhiễm ôm cái gối, mím môi tủi thân,
"Tớ nghĩ nếu tớ không liên hệ với anh ấy thì sẽ điên mất."
"Vậy cậu gọi điện đi, điện thoại di động ở trong tay mình, lại không có ai cản trở." Đổng An Khả cười hì hì nói.
Trình Thiên Nhiễm đưa mắt nhìn trần nhà thở dài,
"Đại bảo bối nói, không thể khuất phục trước trái tim được, theo đuổi đàn ông, nhất là loại đàn ông lạnh lùng như Trừng Trừng, phải chú ý sách lược."
"Chậc, tớ nhớ không lầm thì điểm tâm lần trước cũng là chiêu bác gái chỉ cho cậu."
Trình Thiên Nhiễm bất đắc dĩ:
"... Dù sao tớ chưa bao giờ yêu, không hiểu thế nào là theo đuổi người khác, mẹ tớ không giống tớ, năm đó bà dễ dàng hái được đóa hoa lạnh lùng như ba tớ, thậm chí cần biến ba tớ thành người khờ khạo, tớ cực kỳ khâm phục đại bảo bối nhà tớ."
"Bác gái có sách lược gì thế?"
Đổng An Khả lại gần tò mò hỏi,
"Tớ vẫn nên học tập một chút, lỡ như sau này gặp phải người nào hợp khẩu vị tớ sẽ chủ động theo đuổi một phen, ít nhất còn có biện pháp."
Trình Thiên Nhiễm u ám nhìn Đổng An Khả, ai oán nói:
"Đại bảo bối muốn tớ lạnh nhạt với Trừng Trừng vài ngày, nói gì mà cho oai --- chứ."
Đổng An Khả: ...? Vẻ mặt lờ mờ.
"Đại bảo bối nói, tớ đã kiên trì theo đuổi anh ấy một thời gian, bây giờ nhất định anh ấy đã nhận ra, nhất là ngày anh ấy bị bệnh tớ lại chăm sóc anh ấy như vậy, vì thế kế tiếp phải cố ý lạnh nhạt với anh ấy, không được liên lạc, không được gặp mặt, dù trong lúc vô tình nhìn thấy cũng phải biểu hiện một cách tự nhiên khéo léo, tuyệt đối không được viết mấy chữ Em thích anh lên mặt, tốt nhất là để anh ấy nghĩ rằng tớ thật sự không có ý gì với anh ấy, trước đó đối tốt với anh ấy chỉ là vì anh ấy bị bệnh, còn tớ xuất phát từ lòng tốt nên mới chăm sóc anh ấy.Đại bảo bối còn nói, sau khoảng thời gian lạnh nhạt với anh ấy, khi mà anh ấy cho là bản thân đã suy nghĩ nhiều, trong lòng có chút mất mác, tớ mới bắt đầu hành động đánh bất ngờ, cho đến lúc đó sẽ khiến anh ấy trở tay không kịp, khiến cho bản thân quên mất những lời từ chối muốn nói với tớ, thậm chí còn có thể sẽ cảm thấy vui mừng.
Đổng An Khả nhất thời sợ hãi than:
"Đây là lạt mềm buộc chặt sao?"
Trình Thiên Nhiễm:
"... Hẳn là... Đúng không? Tớ cũng không rõ lắm."
Hai người đang trò chuyện thì Khương Chỉ Niệm gửi tin nhắn cho Trình Thiên Nhiễm.
Nhớ mãi không quên:
"Chị Trình ngày mai có rảnh không?"
Cheng: Sao thế?
Nhớ mãi không quên: Ngày mai sinh nhật em rồi, anh em muốn dẫn em đi ăn, em muốn gọi chị Trình đến ăn chung.
Nhớ mãi không quên: Chị Trình đến nha đến nha!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!