Chương 64: Phiên Ngoại Ngọt Sủng Ngụy Tiểu Hằng

Lúc Ngụy Tiểu Hằng rời giường, thấy cha mình ngồi bên giường, khóe miệng khó lộ ra nụ cười: "Tỉnh rồi? Cha sẽ mặc quần áo cho con."

"Papa, Tiểu Hằng tự mặc." Ngụy Tiểu Hằng dụi dụi mắt, ngoan ngoãn vô cùng.

"Thật ngoan."

Nhưng Ngụy Tiểu Hằng không có niềm vui được khen ngợi, cậu ngoan ngoãn mặc quần áo, không khóc không nháo, lại đi theo phía sau Nguỵ Tây Trầm đi đánh răng rửa mặt.

Đánh răng là tự đánh răng, khuôn mặt là Nguỵ Tây Trầm rửa cho cậu.

Đàn ông mạnh tay, Ngụy Tiểu Hằng trên mặt đỏ lên, cậu chớp mắt, nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc: "Papa, đau."

Ngụy Tây Trầm nhẹ nhàng xin lỗi: "Cha sai rồi, tha thứ cho cha có được không?" "

Ngụy Tiểu Hằng 4 tuổi đã hiểu được kịch bản của cha mình, không dám được một tấc lại muốn tiến một thước: "Được ạ."

Hai cha con ở chung bình an vô sự.

Ngụy Tiểu Hằng mẫn cảm mà cảm giác được Ngụy Tây Trầm hôm nay dịu dàng gấp trăm lần, trước kia papa chỉ lạnh nhạt để cậu tự mặc quần áo, sau đó khi cậu kêu đau, papa nói chút khổ cũng không chịu nổi, ánh mắt hung dữ.

Nhưng hôm nay papa đã xin lỗi.

Ngụy Tiểu Hằng uống sữa xong liền ngồi lên xe của papa đi theo đến siêu thị.

Ngụy Tây Trầm mua rất nhiều đồ ăn, Ngụy Tiểu Hằng mang giày nhỏ lấp lánh đi theo phía sau anh, đuổi theo cha.

Người đàn ông cuối cùng cũng ý thức được còn có con trai của mình, điều chỉnh khuôn mặt của mình rất nhẹ nhàng, ôm cậu lên và đặt trong giỏ hàng.

Ngụy Tiểu Hằng lần này cái gì cũng hiểu được, Ngụy Tây Trầm bộ dáng giả vờ kỳ cục này chỉ có một nguyên nhân, mẹ xa nhà trong vòng 1 tuần để tham dự mấy buổi ký tên sắp trở về!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Tiểu Hằng trong nháy mắt lộ ra nụ cười, mẹ rốt cục trở về cứu mình! Cậu muốn cười lại không dám, cứng rắn sinh nghẹn.

Nhưng cục cưng nhỏ làm sao có thể giấu được cảm xúc của mình, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vui sướng.

Ngụy Tây Trầm xuống nhìn cậu một cái, cười như không cười, nhưng không so đo với hắn.

Ngụy Tiểu Hằng tên thật là Ngụy Hằng, Đào Nhiễm đặt tên, sau này thấy cậu giống như thiên sứ nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu, từ nhỏ đã là cậu bé ấm áp.

Đào Nhiễm liền cứ Ngụy Tiểu Hằng Ngụy Tiểu Hằng mà gọi.

Động tác nấu ăn của Ngụy Tây Trầm rất tao nhã, nhưng hiệu suất rất cao.

Ngụy Tiểu Hằng ở phòng khách xem phim hoạt hình, mùi hương trong phòng bếp từng trận từng trận truyền đến.

Chỉ chốc lát sau papa đi ra, trên người còn mặc tạp dề, cúi đầu nhìn cậu, nhét vào miệng cậu một hộp sữa: "Lát nữa mẹ trở về, biết nói như thế nào không?"

Ngụy Tiểu Hằng nước mắt lưng tròng: "Biết ạ, papa đối với Tiểu Hằng rất tốt, con yêu papa."

Người đàn ông nhận được câu trả lời thỏa đáng, để lộ một nụ cười nhẹ nhàng.

Lại thong thả ung dung đi vào phòng bếp.

Ngụy Tiểu Hằng cắn ống hút, tay mập mạp dụi dụi mắt, thật đáng thương nha.

Cậu không hiểu, cậu đáng yêu như vậy, rõ ràng tất cả cô dì chú bác đều rất thích cậu, nhưng papa không thích cậu, cũng không phải không thích, chỉ là không thèm để ý.

Ngụy Tây Trầm thậm chí thường quên mình còn có một đứa con trai như vậy, cũng quên mất cậu chỉ mới 4 tuổi.

Ngụy Tiểu Hằng âm thầm nghe nhiều nhất chính là

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!