Chương 47: (Vô Đề)

Đào Nhiễm về nhà, thấy Trình Tú Quyên đang chơi mạt chược với một số dì trong khu phố.

Mấy người phụ nữ trung niên rất dễ nói chuyện, mới vài ngày trên bàn mạt chược đã trở thành bạn thân.

Đã lâu rồi bà Trình không được thoải mái như thế này, vẫn là ở nước mẹ thoải mái nhất.

Khu phố này chẳng là gì so với biệt thự họ từng ở trước đây.

Lúc Trình Tú Quyên đưa Đào Nhiễm ra nước ngoài vào thời điểm đó, trong nhà chỉ có hơn 100 vạn.

Ra nước ngoài tìm một ngôi nhà, việc học của Đào Nhiễm, sau đó chính bà cũng bị bệnh, số tiền kia đã sớm tiêu gần hết.

Cho dù trình độ thiết kế của Đào Nhiễm không tệ, nhưng mức sống của hai mẹ con cũng không thể đột nhiên được cải thiện.

Khu phố rất cũ và hẻo lánh, nhưng náo nhiệt hơn.

Đào Nhiễm mỉm cười liếc nhìn mẹ, về nhà nấu cơm rồi mời Trình Tú Quyên ăn.

Hiện giờ đều là Đào Nhiễm chăm sóc Trình Tú Quyên.

Mấy người bạn chơi bài của bà Trần rất hâm mộ: "Tú Quyên, cô thật có phúc đó.

Đào Nhiễm rất hiếu thảo với cô."

Bà Trần không thể che giấu tự hào và niềm vui trong khóe mắt và mặt mình.

Hơn nửa cuộc đời, dường như cái gì bà cũng đã trải qua: giàu có bất ngờ, phá sản, góa bụa và bệnh nan y.

Tâm lý của bà chẳng những không suy sụp mà ngược lại còn có thể rõ hết mọi thứ.

Hai mẹ con trò chuyện sau bữa tối, Trình Tú Quyên biết Đào Nhiễm đang tìm việc làm: "Mọi việc vẫn ổn chứ? Có ai làm khó con không?"

Đào Nhiễm cười lắc đầu: "Mọi người làm khó con làm gì ạ?"

"Tên của công ty con đang nộp đơn là gì?"

"Tư Truy, một công ty mới chuyên thiết kế các loại trang sức." Đào Nhiễm cũng không biết nhiều về nó, cô vừa trở về Trung Quốc, còn chưa kịp kiểm tra những thông tin sau lưng nó, cô chỉ biết rằng ví của mình đã chạm đáy.

Cô chờ được nhưng bệnh của Trình Tú Quyên không thể chờ được.

Lúc không có tiền mới nhận ra mỗi bước đi đều rất khó khăn.

Cho nên mấy ngày nay, cô đã nộp sơ yếu lý lịch của mình vào mấy công ty trong nước, ít nhất sáu hoặc bảy công ty.

Về nước ít nhất cũng phải có một công việc.

Trình Tú Quyên lẩm bẩm nói, "Công ty mới có đáng tin cậy không?"

Đào Nhiễm cười nói: "Cứ thử xem." Dù sao cũng không lỗ.

Không ngờ ngày hôm sau, Đào Nhiễm lại nhận được điện thoại từ công ty thoạt nhìn không đáng tin cậy này, nhân viên phòng nhân sự lễ độ nhã nhặn, thông báo cô đã qua vòng phỏng vấn, nhưng còn một vòng kiểm tra lại, hỏi cô buổi chiều có thời gian rảnh để đến công ty không.

Đào Nhiễm nhanh chóng đồng ý.

Buổi chiều cô còn thay quần áo và trang điểm nhẹ.

Nhưng Đào Nhiễm vừa đi tới liền cảm thấy kỳ quái, thi vòng hai lại không có đông như trong tưởng tượng, ngoại trừ cô cũng không có ai!

Đây là có ý gì đây? Đào Nhiễm cau mày, không có khả năng cô là người duy nhất phải kiểm tra hai vòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!