Đào Nhiễm cả đêm không ngủ được, ngọt ngào cùng lo lắng đan xen khiến cô nghĩ đi nghĩ lại một chuyện.
Trình Tú Quyên không cho cô ở cùng Ngụy Tây Trầm nhất định phải có nguyên nhân, nhưng Trình Tú Quyên bất luận như thế nào cũng không chịu nói cho cô biết, Đào Hồng Ba cũng rất mơ hồ.
Cô định ngày mai sẽ hỏi Ngụy Tây Trầm nhưng lại sợ kết quả khiến cô không thể chấp nhận.
Thức đến hơn nửa đêm, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Đào Nhiễm bị Phùng Kỳ đánh thức.
Lúc đó mới sáu giờ, Phùng Kỳ gõ cửa phòng cô, còn đang ngái ngủ: "Mình thực sự không chịu nổi mùi hẹn hò chua loét của hai người, vị kia nhà cậu không biết đến đây từ lúc nào, vẫn luôn đứng dưới tầng."
Căn hộ ở khu cũ cách âm không tốt, Phùng Kỳ có thói quen đi vệ sinh vào buổi sáng, kết quả nghe thấy một tiếng "phịch" ở tầng dưới, có người hốt hoảng hỏi chàng trai trẻ có sao không.
Phùng Kỳ dụi mắt nhìn xuống từ cửa sổ, thấy một chàng trai dáng người cao gầy đang đứng dưới lầu với một chậu bonsai bị nát dưới chân.
Thì ra là hai vợ chồng ở tầng 5 cãi nhau, không biết vì lý do gì mà đem chậu cây vứt xuống, suýt chút nữa đụng phải người.
Hai vợ chồng toát mồ hôi lạnh, Phùng Kỳ cũng toát mồ hôi lạnh, mở điện thoại lên thì thấy mới 5h58.
Trời vẫn còn chưa sáng.
Ngụy Tây Trầm rất bình tĩnh, đứng bên cạnh chậu cây không chớp mắt.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt ngái ngủ của mình, vội vàng gọi Đào Nhiễm.
Đào Nhiễm mới ngủ hơn hai tiếng, nghe thấy lời nháy mắt tỉnh táo vài phần.
Rửa mặt đơn giản và thay quần áo và giày dép rồi đi xuống tầng.
Cô lớn lên xinh đẹp, lúc này trẻ trung, đẹp tự nhiên, không cần trang điểm.
Đào Nhiễm đi xuống tầng trệt, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của anh.
Đen nhánh như mực, như bình tĩnh mà lại rất nồng nàn.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện thật nhiều suy nghĩ, thậm chí còn có chút không đàng hoàng.
Ngụy Tây Trầm là một người hiện đại, anh ở lại đây, không chơi điện thoại, không xem TV, thậm chí không nói chuyện phiếm, làm sao anh nhiều kiên nhẫn như vậy?
Nếu là cô, chắc chắn là không được.
Cô có thể đoán được vài phần suy nghĩ của anh, có chút ngọt ngào, lại có chút đau lòng.
Thời điểm Đào Nhiễm quậy phá, trên đời cũng không có mấy người chống đỡ được.
Cô cười nhào vào trong lòng anh, giọng nói lanh lảnh, cũng không hỏi anh đến lúc nào, đêm qua anh có ngủ không.
Cô gọi tên anh một cách rõ ràng: "Ngụy Tây Trầm!"
Không biết tại sao cô lại gọi một cái tên đầy hàm ý lưu luyến như vậy, nhưng trên khuôn mặt suýt nữa bị chậu cây rơi vào kia một chút cũng không có phản ứng gì, khi cô gọi một tiếng, khóe môi anh nhếch lên: "Anh ở đây, Đào Nhiễm."
Cô đưa tay chạm vào má anh, lạnh như băng.
Đào Nhiễm trong lòng thở dài, nàng không thích biểu lộ cảm xúc cho lắm, cô vươn tay ra, thần sắc trên mặt nhỏ nhắn mà kiêu ngạo.
Cho anh dẫn, cho anh dẫn.
Thanh niên có chỉ số IQ và EQ đều cao kia cười một tiếng, lập tức hiểu ý, nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn nhẹ đầu ngón tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!