Chương 41: (Vô Đề)

Đào Nhiễm cảm thấy cánh tay đang ôm mình cứng đờ không tin nổi trong chớp mắt.

"Em...! em nói cái gì?" Lần này thanh âm không có chút men say, khiếp sợ xen lẫn hưng phấn, giống như có một số tiền lớn từ trên trời rơi xuống đánh anh bất tỉnh.

Đào Nhiễm đối với tình yêu có chút ngại ngùng: "Không nói lần thứ hai."

Chàng trai trẻ hiển nhiên đang vui mừng đến điên rồi, anh ôm eo cô, nhấc bổng cô trong khi vừa rồi còn không thể đứng thẳng.

Đào Nhiễm kêu lên một tiếng, rồi cũng cười theo.

Anh ôm cô mấy xoay mấy vòng, Đào Nhiễm chưa bao giờ thấy anh cười thoải mái như vậy.

Cả hai dường như đã trở thành kẻ ngốc, ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Làm loạn đủ rồi, Đào Nhiễm vuốt tóc anh: "Lên tầng tắm rửa đi."

Sợi tóc đâm vào lòng bàn tay thô ráp.

Lần này Ngụy Tây Trầm rất phối hợp, vừa rồi còn ngã vào người cô, lúc này anh trực tiếp cõng cô lên: "Anh cõng em lên."

Cô vòng tay qua cổ anh, dùng đầu đập nhẹ vào đầu anh: "Sao không giả vờ tiếp đi."

Giọng nói của anh tràn đầy vui sướng: "Được như ước nguyện." Kỳ thực anh cảm giác như giờ phút này mình lúc này say, giống như một giấc mộng không chân thực mà quỷ dị.

Ngay cả trong giấc mơ, cũng chưa bao giờ cảm giác hạnh phúc như thế.  Ngụy Tây Trầm cảm thấy sống 18 năm qua, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.  

Cô để Ngụy Tây Trầm cõng mình trên lưng, mấy cô gái đang yêu đương đều có vài phần làm ra vẻ, bởi vì luôn có người muốn chiều chuộng mình.

Ngụy Tây Trầm thích cách cô làm bộ, anh sẽ muốn cho cô tất cả.

Trong căn hộ cũ, từng tầng anh cõng cô qua, đèn lần lượt sáng.

Đào Nhiễm sống ở tầng ba, cũng chưa thấy anh hít một hơi, cô đã có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh, cô mím môi cười, lão đại Thanh Từ sao.

Đào Nhiễm đang nghĩ về bạn cùng phòng Phùng Kỳ, cô và Ngụy Tây Trầm lén làm loạn, bị Phùng Kỳ thấy được sẽ rất xấu hổ.

Cô định nói Ngụy Tây Trầm đặt mình xuống nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy Phùng Kỳ miệng đã thành chữ O.

Phùng Kỳ kinh ngạc, mặt cảm thán: "..." Cô vốn ngoan ngoãn, vừa coi trọng một anh chàng siêu đẹp trai đã bị hắn hung dữ xua tay đẩy ra, chớp mắt đã thấy anh ta vẻ mặt dịu dàng, cõng bạn cùng phòng của cô trên lưng đi lên tầng.

Đây là tình tiết hấp dẫn gì đây! Càng so sánh càng khiến cô muốn chết.

Nhưng cô gái Phùng Kỳ này cũng thật rộng lượng, trong đầu lặp đi lặp lại một câu: Mẹ kiếp, bạn cùng phòng mình thật bức người nha.

Đào Nhiễm đã từ trên người Ngụy Tây Trầm trở xuống, thấy Phùng Kỳ nháy mắt với mình, cô bất đắc dĩ giới thiệu, "Đây là Ngụy Tây Trầm, khụ khụ,  là người quen của mình."

Ngụy Tây Trầm nhìn Đào Nhiễm, mím môi.

Người đàn ông kiêu ngạo nổi giận nha, Đào Nhiễm đỏ mặt nói thêm: "À...! là bạn trai của tớ."

Ngụy Tây Trầm nhếch khóe môi.

Phùng Kỳ bị nụ cười của anh chàng siêu cấp đẹp trai kia khiến hormone ngập tràn phấn khích, mẹ kiếp, đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai quá đi! Cô không có ý nghĩ kia, chẳng qua bản thân là một kẻ "nhan khống", ngay lập tức tinh thần lên cao giới thiệu bản thân: "Xin chào bạn trai của Đào Nhiễm, tôi là bạn cùng phòng của Đào Nhiễm, tên là Phùng Kỳ."

Đào Nhiễm nói: "Anh ấy uống nhiều rượu, vào nhà rửa mặt có tiện không?"

Tiện! Tiện! Phùng Kỳ gật đầu lia lịa.

Ngụy Tây Trầm bước vào, phát hiện nơi hai cô gái ở có điều kiện tốt, mặc dù là khu cũ nhưng Trình Tú Quyên đã rất cẩn thận tìm một nơi tốt nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!