Kỳ nghỉ đông không dài bằng kỳ nghỉ hè, khi trường học sinh giỏit đầu lại, Đào Nhiễm thu dọn đồ đạc và đến khu Cẩm Thành cũ để học vẽ.
Cẩm Thành những năm gần đây phát triển nhanh chóng, khu mới thành lập khiến những tòa nhà cao tầng mọc lên sừng sững, chỉ có khu cũ là còn giữ lại một chút dáng vẻ xưa cũ.
Từ biệt thự của Đào Nhiễm đến khu cũ phải mất ba giờ đi xe.
Trình Tú Quyên đã đích thân đưa cô đến đó.
Bà nhìn khuôn mặt thanh tú của Đào Nhiễm, rốt cuộc vẫn có chút lưu luyến.
Trước đây bà luôn nói Đào Nhiễm học kém, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng biết tiến bộ thì lại khiến lòng người làm mẹ tràn ngập ưu sầu.
"Sang bên đó phải chú ý sức khoẻ biết không? Nên xây dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, không được ăn quá cay."
"Con biết hết rồi mẹ."
Khu cũ cách nhà quá xa, đi lại không tiện nên Đào Nhiễm chọn ở lại lớp học Hội hoạ.
Trình Tú Quyên lo liệu mấy chuyện liên quan tới cô rồi mới rời đi.
Đào Nhiễm đang sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ của mình.
Cô ở chung phòng với một cô gái 17 tuổi tên Phùng Kỳ.
Cô ấy khá lanh lợi và nhiệt tình, bởi vì đến trước Đào Nhiễm nửa tháng nên chủ động giới thiệu với cô khu Cẩm Thành cũ.
Lúc này Đào Nhiễm còn chưa điểm danh với lớp Hội họa nhưng trường cấp ba Cẩm Thành đã khai giảng.
Khi Đào Nhiễm đang thu dọn tủ quần áo, Phùng Kỳ gọi cho cô: "Đào Nhiễm, điện thoại của cậu liên tục đổ chuông." Vì màn hình sáng lên, Phùng Kỳ có thể nhìn thấy nội dung hiển thị trên đó, "Một dãy số không lưu tên, không biết là ai."
Đào Nhiễm đi tới, thoáng nhìn điện thoại rồi im lặng tắt máy.
"Sao lại tắt máy vậy?"
"Không quen biết, chắc là gọi nhầm."
Nhưng vừa cúp máy, điện thoại lại reo điên cuồng.
Dưới ánh mắt sắc bén của Phùng Kỳ, cô trực tiếp tắt máy.
Phùng Kỳ: "..." Bạn cùng phòng thật lạnh nhạt nha.
Ngày hôm đó dường như chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, sau khi tiếp xúc, Phùng Kỳ rất thích Đào Nhiễm, Đào Nhiễm xinh đẹp và hoạt bát, nói chuyện gì cũng hợp.
Hầu hết các lớp Hội hoạ đều là con gái, hai chàng trai duy nhất thật nổi bật trong số các cô gái.
Đào Nhiễm mới đến đây được vài ngày, ấn tượng của Phùng Kỳ về cô lại thay đổi.
Cô biết gia cảnh Đào Nhiễm không tồi, nhưng Đào Nhiễm đã nỗ lực hơn tất cả mọi người trong lớp Hội họa.
Có khi mọi người đã ngủ say, Đào Nhiễm còn ở trong phòng ngủ vẽ.
Có một đêm Phùng Kỳ tình cờ gặp cô, lúc đó đã khoảng 1 giờ sáng, Đào Nhiễm vẫn đang rót nước uống trong phòng khách.
Cô rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Đào Nhiễm, làm gì vất vả như vậy?"
Đào Nhiễm nhẹ nhàng cười: "Mình nền tảng không tốt, trước đây cũng không học hành chăm chỉ, hiện tại phát hiện mình không đúng tí nào, có lẽ ngay cả kỳ thi đại học cũng không vượt qua được, trong lòng có chút luống cuống.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!