Chương 39: (Vô Đề)

Đào Nhiễm phần nào hiểu tại sao Ngụy Tây Trầm lại đưa mình trở lại Thanh Từ, ký ức của họ bắt đầu từ đây, anh hy vọng cô sẽ nhớ lại.

Thật sự là nhiều năm sau hội ngộ cũng không tốt lắm, cô ngay từ đầu ở trong lòng đã không đồng ý với anh.

Anh ta đã thực sự cố gắng.

Tết Nguyên đán ở Thanh Từ thực sự náo nhiệt, sau khi trời tối, pháo hoa nổ vang thành những bông hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời.

Những đứa trẻ cầm theo pháo hoa, chạy quanh khắp nơi.

Văn Khải hỏi Ngụy Tây Trầm có muốn đi uống rượu không, Ngụy Tây Trầm nhìn về phía Đào Nhiễm, cô do dự một chút rồi gật đầu.

Địa bàn của Ngụy Tây Trầm, tự nhiên có một chỗ để tụ tập.

Bốn người ngồi xuống, Lam Tấn cảm thán nói: "A, chỗ này mới là cuộc sống tự do."

Văn Khải không nhịn được mắng một tiếng: "Thật là tự do, mười đứa trẻ, ba đứa còn chưa thành niên."

Lam Tấn ngượng ngùng rót một ly rượu: "Tôi trở về sẽ lấy tiền riêng của mình ra quyên góp."

Văn Khải đối với thiếu gia giàu có như vậy cũng không khách khí: "Quyên góp nhiều."

Ngụy Tây Trầm vẫn luôn nhìn Đào Nhiễm, cô rũ mắt, lộ vẻ có tâm sự.

Một lúc sau, Đào Nhiễm nói: "Tôi đi ra ngoài một lát."

Đào Nhiễm đi tới phòng bếp lớn, một cô gái mặc tạp dề nhìn thấy cô đi tới, hai mắt sáng lên: "Đào tiểu thư, cô tới xem một chút.

Trước đây tôi chưa từng làm qua chuyện này, không biết thế nào.

"

Đào Nhiễm ngượng ngùng nói: "Đừng gọi tôi là Đào tiểu thư, gọi Đào Nhiễm đi."

Cô gái cười rạng rỡ: "Không sao đâu.

Nhắc mới nhớ, chúng tôi đều nhớ rõ cô.

Khi còn nhỏ tôi rất hâm mộ cô.

Sôcôla cô mang đến cho chúng tôi cũng rất ngon."

Đào Nhiễm không bao giờ nghĩ rằng một hành động nhỏ trong cuộc đời mình lại trở thành một kỷ niệm sâu sắc đối với họ.

Cô gái trẻ hơn cô, theo quy định của Ngụy Tây Trầm, cô vẫn phải học và phụ bếp trong những ngày nghỉ.

Đào Nhiễm nói, "Tiểu Tư, nếu cô chăm chỉ học tập, sau này cô sẽ có mọi thứ."

Tiểu Tư ra sức gật đầu.

"Đào tiểu thư, làm nến phải có khuôn, ở đây chúng tôi không có thứ đó, cô cảm thấy có ảnh hưởng gì không?"

"Không sao." Đào Nhiễm nghiêng người nhìn bánh kem, Tiểu Tư làm rất đẹp, bánh nhìn rất ngon.

"Cảm ơn Tiểu Tư đã vất vả, hôm nay thật cảm ơn cô."

Đào Nhiễm mang bánh ngọt đi ra ngoài, Tiểu Tư đỡ khung cửa, giọng nói tươi cười: "Chúng tôi cảm ơn Đào tiểu thư, nếu cô không nói, chúng tôi cũng không biết hôm nay là sinh nhật lão đại."

Đào Nhiễm quay đầu lại, có chút kinh ngạc: "Anh ta chưa từng tổ chức sinh nhật sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!