Cuối cùng vẫn là Đào Nhiễm mở miệng: "Chúng mình không cố ý."
Giang Diệp ánh mắt rơi trên người cô, trong mắt có vẻ thâm trầm cùng phiền muộn.
Bởi vì tiết cuối là Thể dục, rất nhiều học sinh đều không quay lại, nhưng Giang Diệp ngẩn người đứng ở đó vẫn cứ thu hút chú ý của mọi người, bọn họ đều đang yên lặng xem chuyện hay.
Hầu hết thời gian Giang Diệp đều là người biết kiềm chế, trước đó khi Đào Nhiễm chạy theo anh, cũng không thấy cảm xúc của anh dao động quá nhiều, nhưng bây giờ thấy anh nhìn mình như vậy lại khiến Đào Nhiễm cảm thấy có vài phần không ổn.
Quả nhiên sau một lát, anh khàn giọng nói: "Tôi đã nhận lời với cậu, tôi không thích cô ta." Lời nói này tự nhiên có chút đáng thương.
Đào Nhiễm xấu hổ ho khan một tiếng, không biết nên nói cái gì, mơ hồ đáp: "Ừ."
Cô thực sự sợ rằng Giang Diệp sẽ đột nhiên mất trí, nói điều gì đó không nên nói ở đây.
Cũng may anh chỉ số cao, cho nên nói xong câu này cũng không nói thêm gì nữa, những lời này là kết quả anh đã cố gắng đè nén cực hạn.
Giang Diệp đã tranh thủ dành một suất trao đổi học sinh, nhưng mọi thứ vẫn không khá hơn.
Anh đã nhiều lần nằm mơ, mơ thấy Đào Nhiễm đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ trăm năm tuổi, đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa, mỉm cười chờ đợi anh.
Cô ríu rít kể cho anh nghe những điều thú vị về trường lớp, tài ăn nói cô thật tốt, nói cái gì cũng thấy dễ chịu.
Anh chưa bao giờ nói với cô rằng từ khi gặp cô, cuộc sống nhàm chán và tẻ nhạt của mình lại sống động và thú vị đến thế.
Bây giờ cô lại xem anh như bao bạn học khác.
Ánh mắt anh tối sầm, thanh âm khàn khàn: "Đào Nhiễm." Anh rất ít khi gọi tên cô, hiện giờ Đào Nhiễm nghe thấy, nhận ra vài phần lưu luyến.
Dường như anh đã đọc nó vô số lần trong đầu.
(Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?.
Mời mọi người ghé qua.)
Đôi mắt của Đoạn Phân Phương sắp rơi xuống đất khi nhìn thấy sự phát triển này.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này, vẫn luôn nghĩ Nhiễm Nhiễm đã thất bại trong việc theo đuổi nam thần, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng đã thành công rồi!
Giang Diệp nói, "Chúng ta nói chuyện chút nhé."
Mọi người xung quanh muốn sôi trào, Đào Nhiễm phá lệ nói: "Được, chúng ta đi nói chuyện."
Giang Diệp trong lòng trầm xuống, rõ chính anh là người nhắc tới chuyện này, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Đào Nhiễm, anh vô cớ hối hận, không muốn cùng cô nói nữa.
Đào Nhiễm dẫn đầu đi ra ngoài, khi đi ngang qua Ngụy Tây Trầm, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Ngụy Tây Trầm ngước đôi mắt đen láy lên, không hề cảm xúc.
Lam Tấn đen mặt nhìn Đào Nhiễm, trong mắt tràn đầy sự không tán đồng và buộc tội.
Đào Nhiễm từng chút một mở những ngón tay của Ngụy Tây Trầm, nhưng miệng cô rất nhẹ nhàng: "Tránh ra đi."
Ngụy Tây Trầm cười một chút, buông lỏng tay.
Lam Tấn: Chết rồi, sợ rằng một ngày nào đó Đào Nhiễm cho anh Ngụy mang nón xanh, nói một câu em sai rồi em không dám nữa, anh Ngụy nói không chừng cũng mỉm cười tha thứ.
Người mất trí hiển nhiên là Ngụy Tây Trầm...!
Thấy trong lớp thảo luận càng ngày lợi hại, Lam Tấn trừng mắt, hung ác nói: "Mấy người làm gì vậy? Muốn cùng ông đây chơi một chút ở chỗ này sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!