Không chỉ có Ngụy Tây Trầm, Đoạn Phân Phương cũng phát hiện Đào Nhiễm có điểm không ổn, Đoạn Phân Phương thở hổn hển hỏi Đào Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cậu làm sao vậy?"
Sắc mặt Đào Nhiễm tái nhợt, thanh âm rất thấp: "Không có chuyện gì...! Sau khi ăn đồ cay cùng đồ lạnh, mình bị đau bụng kinh."
Đoạn Phân Phương thở dài, đều là con gái đương nhiên biết đau bụng kinh khó chịu như thế nào.
Cô ấy đưa ra một ý kiến cho Đào Nhiễm: "Nếu không cậu về trước đi? Dù sao kỳ thi này được tổ chức hàng ngày, cũng không có ý nghĩa lắm."
Đào Nhiễm yếu ớt: "Mình từ từ...! từ từ."
"Vậy không cậu đi nhà vệ sinh đi, tuy rằng không tác dụng mấy nhưng sẽ thoải mái hơn."
Đào Nhiễm suy nghĩ và đồng ý.
Giáo viên tiếng Anh đã sửa bài tập về nhà.
Cô ấy cũng mới ra trường và rất cởi mở với việc đi vệ sinh.
Không ảnh hưởng người khác là được, chỉ cần về sớm.
Đào Nhiễm đứng dậy, cảm thấy đau ở bụng dưới, cô mím môi và đi đến nhà vệ sinh trong tòa nhà này.
Đoạn Phân Phương nhìn theo bóng lưng Đào Nhiễm biến mất, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Cô còn chưa kịp thở ra đã nghe thấy một giọng nam trầm ổn từ phía sau: "Cô ấy sao vậy?"
Đoạn Phân Phương vội vàng liếc nhìn giáo viên tiếng Anh, thấy cô không có chú ý tới nơi này, liền quay đầu lại, lúng túng nói: "Không sao, ăn đồ hư đau bụng."
Ngụy Tây Trầm liếc nhìn cô một cái, không nói lời nào, ý nghĩ đầu tiên của nam sinh sẽ không liên quan đến đau bụng kinh.
Đào Nhiễm ở trong nhà vệ sinh toàn bộ tiết tự học buổi tối, Ngụy Tây Trầm đã sơ bộ hiểu được dạ dày của cô tệ đến mức nào.
Anh không thèm hỏi Đào Nhiễm, từ lần cúp điện lần trước, thái độ của của cô đối với anh rất tệ.
Anh hỏi gì, cô hoặc ngậm miệng không trả lời, hoặc trả lời qua loa.
Những gì Ngụy Tây Trầm muốn biết, anh luôn tự mình điều tra.
Trong vài ngày, Ngụy Tây Trầm biết cô đã làm việc tốt gì.
Ăn một chế độ ăn uống không lành mạnh bên ngoài mỗi ngày.
Đào Nhiễm năm nay 17 tuổi, cao 1m65, được coi là trung bình của các cô gái cùng tuổi.
Ngụy Tây Trầm cao 1m87, chênh lệch chiều cao hơn 20 cm, khi nhìn cô phải cúi đầu.
Cô biết mình sẽ cao thêm nên không hạn chế ăn kiêng, dốc hết sức ăn.
Sau đó một ngày tan học, Ngụy Tây Trầm nói với cô: "Đi theo tôi."
Đào Nhiễm cảnh giác nhìn hắn, hắn thản nhiên nói: "Ngoan ngoãn, hoặc là trở thành trò cười trước mặt cả lớp, chọn một cái."
Đào Nhiễm hận hắn lợi dụng mình, cô chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn.
Cô ngoan ngoãn đi theo anh.
Kỳ thật lúc này cô đã tin rằng Ngụy Tây Trầm thích mình.
Nhưng tình cảm của hắn quá thâm trầm và không thể giải thích được khiến cô tiêu thụ không nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!