Tin tức do giáo viên Sinh học mang đến là chính xác, gần như ngày hôm sau sau giờ học, Kiều Tĩnh Diệu nói với Đào Nhiễm, "Nghe nói trường Thất trung sẽ cử học sinh trao đổi đến, khối 12 chúng tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vì vậy những người được gửi đến đây sẽ có 10 người từ khối 10 và 11.
Nghe nói Giang Diệp sẽ đến, tin đồn truyền từ trường Thất trung bọn họ, cậu biết việc này không?"
Đào Nhiễm cắn ống hút trà sữa, yên lặng gật đầu.
"Anh ấy sẽ đến lớp tôi, giáo viên Sinh học nói rồi."
"Chết tiệt." Kiều Tĩnh Diệu hít một hơi thật sâu.
Hai cô gái đang đi dạo trên phố, Kiều Tĩnh Diệu đột nhiên nghĩ đến một khả năng nực cười: "Cậu nói xem...! Giang Diệp có phải đã thích cậu rồi hay không?"
Đào Nhiễm nuốt trà sữa nóng hổi, không thể nói rõ ràng: "Làm sao có thể, là trùng hợp thôi."
Khi đó cô theo đuổi anh, cũng chưa thấy anh động tâm, cô đã từ bỏ rồi sao có thể theo đuổi theo anh trở lại, sao có thể có phim truyền hình lãng mạn như vậy? Nhưng khi nghĩ đến những chiếc bánh quy sữa mà Giang Diệp đưa cho cô ở hậu trường, lần đầu tiên Đào Nhiễm cảm thấy không chắc chắn.
(Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?.
Mời mọi người ghé qua.)
Kiều Tĩnh Diệu càng nghĩ càng thấy có khả năng, nở một nụ cười ý nhị.
Nếu đúng thì...! kích thích quá.
Cô nhỡ rõ em trai với đôi mắt gian tà trong quán bả kia, được gọi là Ngụy Tây Trầm thì phải? Cũng không phải là điều tốt gì.
"Thật tiếc là tôi sắp tốt nghiệp rồi, không thể ở bên cạnh cậu được, sau này cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt." Kiều Tĩnh Diệu nói, phun ra một tin tức bùng nổ, "Tháng sau tôi sẽ xuất ngoại."
Đào Nhiễm quay đầu nhìn cô, trong mắt không thể tin được: "Cậu không phải thi đại học sao?"
"Không thi nữa." Kiều Tĩnh Diệu cười dịu dàng, "Tự mình phải có kế hoạch, cậu biết đấy, tôi không phải kiểu người đọc sách, thi đại học hay không cũng không quan trọng.
Ở lại nửa năm nữa lãng phí thời gian.
Tôi ra nước ngoài học nhiếp ảnh, cha đã liên hệ giúp rồi."
Đây là lần đầu tiên Đào Nhiễm nghe Kiều Tĩnh Diệu nghiêm túc nói về kế hoạch cuộc đời như vậy, cô vô thức hỏi: "Lam Hải Dương có biết không?"
Nụ cười trên môi Kiều Tĩnh Diệu hơi nhạt đi: "Không biết." Cô làm một động tác im lặng trên môi, "Cậu cũng đừng nói cho hắn biết."
Đào Nhiễm gật đầu, cảm xúc phức tạp.
Cô không nỡ chia tay với Kiều Tĩnh Diệu, Kiều Tĩnh Diệu là chị, cũng là bạn thân.
Đào Nhiễm tôn trọng sự lựa chọn của cô, mặc dù cô cũng cảm thấy đáng thương cho Lam Hải Dương.
"Tiểu Đào Đào này." Kiều Tĩnh Diệu cười nhẹ giọng nói: "Cậu phải có kế hoạch cho mình, không thể cứ như trẻ con được."
Kiều Tĩnh Diệu nghiêm túc nói: "Hy vọng cậu có thể nhìn rõ lòng mình, biết mình muốn gì?"
Các đốt ngón tay của Đào Nhiễm trở nên trắng bệch khi cầm cốc trà sữa.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tĩnh Diệu, kỳ thật tôi đang định học Hội họa sau khi học xong học kỳ này.
Tôi ở lại lớp mỹ thuật sẽ không về trường nữa, đợi đến trước kỳ thi đại học mới trở về.
Với hai cách này, hy vọng mình có thể vào được một trường đại học tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!