Chương 19: Chìa khóa

Edit: Winnie

Giang Diệp cười lạnh: "Không cần."

Cô gái kia nở nụ cười: "Giang Diệp, anh hà tất phải như vậy, đã qua biết bao lâu rồi vẫn chưa nhìn rõ hiện thực à? Anh cho rằng trên đời này có được bao nhiêu người si tình chứ, người ta không chừng chỉ có ý định đùa cho vui thôi."

Giang Diệp trầm mặc rất lâu, bỗng nở nụ cười, ngữ điệu lạnh lẽo: "Không phải cô cũng đang chơi cho vui hay sao?"

Câu nói này thành công làm nữ sinh kia ngậm miệng.

Cách một cây cổ  thụ cành lá tốt tươi, tim Đào Nhiễm đập thình thịch. 

~

Lam Tấn đi theo phía sau Ngụy Tây Trầ, đang đấu võ mồm với  Văn Khải.

Vòng qua một khúc quanh nhỏ, Lam Tấn nói: "Mày cứ tranh với ông cái gì, không phải chỉ là đánh nhau hơi lợi hại tí thôi sao, dù gì cũng là một đứa thất học."

Văn Khải cười hì hì: "Mày thì không phải thất học ha, mỗi lần kiểm tra được bao điểm? Còn định lòe tao à?"

"......"

Lam Tấn đánh không lại Ngụy Tây Trầm, chửi nhau cũng không lại Văn Khải, trong lòng buồn bực.

Theo sau bọn họ còn có một đám tiểu đệ, đều là hồ bằng cẩu hữu trước đây của Lam Tấn.

Văn Khải vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đừng nhụt chí chớ, nói dạy mày nhất định sẽ dạy mà."

Lam TẤn vừa định mở miệng nói chuyện, tầm mắt lại nhìn sang hướng khác, gọi Ngụy ca: "Anh xem kìa, đó giống như....."

Ngụy Tây Trầm nhìn sang.

Đầu hẻm nhỏ là cổng trường Thất trung.

Dưới tán lá rộng lớn của cây cổ thụ là một cô gái trùm kín mít.

Ngụy Tây Trầm nâng chân chạy sang.

~

Đào Nhiễm nghe lén người ta nói chuyện đã đủ khẩn trương, mà còn chưa kịp nghe tin tức quan trọng trước mặt đã xuất hiện một đám người.

Cô ngước mắt nhìn, trong cái thế giới màu xám xịt, Ngụy Tây Trầm cúi đầu nhìn cô.

Phía sau cậu ngoại trừ Văn Khải còn có Lam Tấn và đám thiếu niên choai choai.

Đào Nhiễm: "......" Cô bây giờ là xui xẻo tích tụ hay sao vậy!

Cô vờ bình tĩnh đứng dậy chỉnh chỉnh khăn trên mặt, làm ra động tác như người mù mờ mịt quơ quơ về phía trước, chậm rãi đi sang bên cạnh.

Ngụy Tây Trầm thiếu điều cười ra tiếng.

Cái con nhỏ ngu ngốc này thật là.

Cậu cũng không vạch trần cô, cứ xem cô diễn tiếp. Đào Nhiễm quơ không khí thành công tránh thoát đám người bọn họ.

Đi được thêm vài bước nữa thì phía sau truyền đến tiếng Lam Tấn cười to như phaó nổ: "Mẹ nó, Đào Nhiễm, cô làm trò gì vậy."

Lam Tấn cười, mấy tên đêh đi theo phía sau hắn cũng cười theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!