Chương 18: Chào cậu, bạn học Giang!

Edit: Winnie

Cô bây giờ người gặp người sợ, cô cũng không muốn làm Đoạn Phân Phương bị lây.

Đau mắt đỏ thật sự rất khó chịu, cô không hy vọng Phân Phương bệnh cùng.

Huống chi bây giờ Ngụy Tây Trầm cũng đi rồi, cô ngồi phía sau, đối với ai cũng tốt.

Trác Lương quay ra phía sau nhìn cô đầy e dè xong lại thở dài một hơi.

lam tấn bình thường cũng không thân với Đào Nhiễm, nhưng bây giờ khi thấy cô lẻ loi một mình dựa vào bàn học lại thấy cô bỗng nhiên rất đáng thương.

Một lát sau, vào học đã được một lúc.

Ngụy Tây Trầm vẫn chưa trở về, Trần Chí đẩy đẩy mắt kính, mặt đầy vẻ nghi hoặc: "Ngụy Tây Trầm đâu?"

Lam Tấn mặt không đổi sắc: "Đau bụng đi WC rồi thầy ơi."

"Ồ." Trần Chí không chút nghi ngờ.

Lại trôi qua thêm  mười phút, Lam Tấn tinh mắt nhìn thấy bóng dáng đi vào từ cửa sau.

Người thiếu niên ấy đẫm mồ hôi, hiển nhiên là rất nóng, cậu ta còn thở phì phò nhân lúc thầy còn đang viết viết trên bảng mà nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, không ai phát hiện.

lam Tấn vừa định dùng khẩu hình chào cậu.

Lại thấy Ngụy Tây Trầm xoa tay lên tóc cô bạn cùng bàn rồi nhẹ giọng kêu Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu.

Trên má vẫn vương hai dòng nước mắt chưa khô.

Một bộ dạng thật chật vật, Đào Nhiễm vừa định lau nước mắt đi, Ngụy Tây Trầm đã giữ tay cô lại.

Gió thu nhẹ thổi.

Cậu một tay nâng cằm cô, cái tay kia dùng khăn mặt sạch sẽ, hơi ẩm giúp cô lau nước mắt.

Đào Nhiễm ngây ngốc nhìn cậu ta.

Thiếu niên người đầy mồ hôi, con ngươi cậu đen nhánh.

Hóa ra cậu chạy xa như vậy là để giúp cô mua chiếc khăn sạch và cả nước muối sinh lý. Sau đó nhẹ lau nước mắt cô.

Mắt cô vẫn khó chịu lắm, gương mặt lại hơi ửng đỏ,

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bảng đen, chỉ có cậu chăm chú nhìn cô.

Đào Nhiễm đột nhiên nhanh trí, nhỏ tiếng gọi cậu: "Ngụy Tây Trầm." Trong tíc tắc, khoảnh khắc chỉ tính bằng cái nháy mắt ấy, cô không kịp suy nghĩ đã nói ra một điều rằng, "Có phải cậu thích tôi không vậy?"

Thiếu niên nhìn cô gái có đôi mắt đỏ như thỏ con này không chớp mắt, khóe môi khẽ cong.

Cậu cũng nhỏ tiếng đáp lại: "Có có rắm."

"......"

Sau sự kiện tự mình đa tình đó, Đào Nhiễm vẫn chưa đi học lại. Cô nhờ Trình Tú Quyên gọi điện xin thầy chủ nhiệm, dù sao bệnh đau mắt đỏ cũng rất dễ lây lan, tự ở nhà dưỡng bệnh vẫn tốt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!