Edit: Winnie
Thầy Trần tới lớp sớm vài phút, thấy Đào nhiễm đang ngồi uống nước liền đi lại nói cho cô biết về việc đổi chỗ ngồi.
Đào Nhiễm gật đầu, ra vẻ đã biết.
Lũ con trai trong lớp vẫn chưa thấy lên, chắc là đang chơi bóng rổ.
Mấy ngày nay vừa vặn là đầu thu, thời tiết mát mẻ, ai cũng muốn thừa dịp chạy ra ngoài chơi.
Đoạn Phân Phương buông quyển tiểu thuyết trong tay, kinh ngạc hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu lại dọn về đây à?"
"Đúng vậy."
Vừa dọn qua ngồi cùng Ngụy Tây Trầm chưa được mấy ngày đã về lại chỗ cũ, quả thực xem cái chuyện chuyển chỗ này như ăn cơm bữa.
Đào Nhiễm đem vật dụng trên mặt bàn gom đi, lúc này mới dự định đứng dậy chuyển bàn.
Cửa sau lớp học vài cậu bạn lục đục tiến vào.
Lam Tấn thấy vậy, hỏi: "Kìa Ngụy ca, người ngồi cùng bàn với anh chuyển chỗ rồi."
Mấy cậu con trai vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi trên trán nhễ nhại chảy xuống cằm.
Ngụy Tây Trầm bước vào phòng học, nhìn theo ánh mắt của Lam Tấn, Đào Nhiễm đang định kéo bàn, Đoạn Phân Phương cũng giúp đỡ.
Ánh mắt cậu lập tức lạnh đi.
Lam Tấn nhanh mắt bắt được ánh mắt lạnh lẽo của ngụy Tây Trầm, nhìn hơi không ổn, hắn có lên kéo phụ không nhỉ?
Nhưng hắn còn chưa kịp quyết định, Ngụy Tây Trầm đã bước sang.
Cậu nâng chân, đạp lên thanh ngang ở dưới bàn học.
Hai cô gái kéo, Ngụy Tây trầm lại dùng chân giữ lại nên kéo mãi cũng không nhích nổi 1cm.
Thiếu niên trầm mặt nhìn Đào Nhiễm.
Đoạn Phân Phương có một ưu điểm là biết nhìn sắc mặt, cô nàng cảm tháy ánh mắt của Ngụy Tây Trầm cực kỳ đáng sợ nên lập tức buông lỏng tay.
Đào Nhiễm nhíu mày nhìn cậu: "Cậu làm gì đấy?" khi cô hỏi câu này, thật ra cũng rất chột dạ.
Bởi vì cô vẫn chưa nói cho Ngụy Tây Trầm về việc chuyển chỗ, trước đó còn phân rõ ràng bằng cách trả lại chi phiếu và bật lửa, bây giờ Ngụy Tây Trầm lại khiến cho cô có cảm giác đứng bên cạnh đám nổ lớn.
Đám bạn cùng lớp sôi nổi quay lại nhìn.
Ngụy Tây Trầm cười như có như không: "Chưa từng nghe câu mời thần dễ đưa thần khó sao? Chỗ này của ông là nơi ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?"
Phòng học đột nhiên im lặng hẳn.
Cậu thật sự tích đống lửa này đủ lâu, trước đó thật vất vả để duy trì hình tượng ôn hòa. Sống như bất cần, một cái vẻ ngoài thật nhã nhặn. Chỉ có Lam Tấn lúc này đang đứng sau lưng cậu thầm trầm trồ khen ngợi.
Ánh mắt mọi người dồn tơi, Đào Nhiễm hơi hoảng, cô không ngờ Ngụy Tây Trầm lại trắng trợn đối đầu cô như vậy.
Nhưng cô lại không dám hỏi vậy cậu ta muốn thế nào?
Lỡ như Ngụy tây Trầm thật sự nói muốn cái gì đó thì cô làm gì còn đường đi xuống.
Đào Nhiễm nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!