Lưu Xuân Hoa bị dọa sợ:
"Trước đó... Trước đó ta cũng từng múc nước giúp nàng!"
Tư Mẫn cắn môi, nhỏ giọng nói:
"Ta đã cho ngươi nửa cái màn thầu."
Nam bộc nghe xong thì càng tức giận, mắng Lưu Xuân Hoa:
"Thứ rẻ tiền chỉ biết chiếm lợi!"
Lưu Xuân Hoa không dám nói nữa.
Ta ở gần đó bàng quan quan sát toàn bộ quá trình, không khỏi cười lạnh, còn tưởng rằng Tư Mẫn sẽ không tranh không đoạt đến cùng, kết quả vẫn có thể há miệng giải thích mà.
Kiếp trước khi ta c.h.ế. t oan uổng, sao nàng ta không chịu há miệng giải thích hai câu thay ta chứ?
Thật sự cho rằng gậy không đánh xuống người mình thì không biết đau sao?
Loại người như này, đáng kính đấy nhưng không thể gần gũi.
Ta lặng lẽ rời đi.
Nam bộc kia tên là Dương Sinh, sau này nhiều lần giúp đỡ Tư Mẫn.
Có hắn ta giúp đỡ, Tư Mẫn sống tốt hơn thời gian trước rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ là tốt hơn trước kia một chút, năng lực của Dương Sinh có hạn, không thể chăm sóc nàng ta mọi mặt.
Hắn ta có thể sắp xếp cho Tư Mẫn công việc nhẹ nhàng, linh hoạt thông qua ma ma quản sự, nhưng phương diện sinh hoạt thì bất lực.
Tư Mẫn vẫn ăn thô cơm, không giành được đồ ăn.
Tư Lan...
Đến giờ cơm, ta đang ăn như hổ đói, Tư Mẫn ở sau lưng kêu nhiều lần như gọi hồn.
Ta không chịu nổi, quay đầu: Có chuyện gì?
Nàng ta muốn nói lại thôi, dáng vẻ giống như ngại mở miệng.
Ta không nói gì.
Tư Mẫn không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, không tranh không đoạt, cho nên không thích mở miệng cầu xin người khác, đều là người khác trông mong đi theo hầu hạ, trước kia ta cũng sẵn lòng thuận theo nàng ta.
Bây giờ, không thèm để ý.
Thật sự mà nói, cũng đã không còn là đích tỷ Hầu phủ nữa rồi, càng không phải là ân nhân, tất cả mọi người đều đang là tỳ nữ cấp thấp, dựa vào đâu mà phải nuông chiều nàng ta?
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục ăn.
Tư Lan...
Nàng ta tiếp tục gọi như gọi hồn, giọng có hơi thê lương, bi ai.
Ta quay đầu:
"Muốn làm gì thì tỷ cứ nói thẳng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!