Ta hành lễ với phụ thân: "Cha, người tin Tư Mẫn, hay tin nữ nhi và phu nhân Thế Tử?"
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, phụ thân trầm mặc một lát, đẩy Tư Mẫn ra: "Nếu đã tự mình chủ động bò lên giường làm thiếp, vậy thì quay về tử tế đợi đi, ầm ĩ như vậy thật sự làm mất hết mặt mũi Hầu phủ chúng ta! Từ hôm nay trở đi, Hầu phủ không có nữ nhi như ngươi, Tư Mẫn đã sớm c.h.ế. t rồi!"
Thế Tử và phu nhân Thế Tử cười, giống như hiểu ra cái gì.
Tư Mẫn được đưa về.
"Cha, cứu ta! Ca ca, cứu ta!"
Nàng ta điên cuồng kêu to.
Tất cả mọi người đều hờ hững.
Không có ta, không có Dương Sinh, nàng ta la rách cổ họng cũng không ai cứu nàng ta.
Sau việc này, quan hệ của ta và phu nhân Thế Tử, phu nhân Quốc Công trở nên cực kỳ tốt.
Tháo gỡ ấn tượng ác độc với phu nhân Thế Tử kiếp trước, nhìn theo góc độ khác, ta phát hiện người này cũng không dễ dàng.
Rõ ràng là tiểu thư khuê các, vừa thành thân đã có một tiểu thiếp lợi hại xuất hiện, nàng có thể không buồn, không giận, không hạ sát chiêu sao?
Nhân tính đều có hai mặt, quan trọng là nhìn từ vị trí nào.
Phu nhân Thế Tử thấy ta không tệ, lôi kéo ta tiến vào vòng tròn phu nhân, còn cố ý chỉ ra lúc ta làm nô tỳ ở phủ Quốc Công, vẫn luôn đoan chính giữ lễ, hầu hạ bên cạnh lão phu nhân.
Vì thế, không có chút nước bẩn nào hắt được lên đầu ta.
Một tháng sau, ta nghe được tin tức Tư Mẫn đổ bệnh mà chết.
Phụ huynh thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bọn họ biểu hiện như thế, ta cảm thấy sảng khoái, vô cớ buồn bã, đồng thời, lại cảm thấy trái tim băng giá.
Trái tim của phụ huynh đã trở nên cực kỳ tàn nhẫn sau khi bị lưu vong.
Hiện giờ bọn hắn thích ta, chỉ vì ta hữu dụng, thanh danh sạch sẽ mà thôi.
Nếu như ta sa đọa, bọn hắn cũng sẽ vứt bỏ ta không chút lưu tình nhỉ?
Ta cũng nên chuẩn bị đường lui cho chính mình.
Còn may, ta biết chuyện kiếp trước, cũng không khó xử lý.
Tính mạng của ta, nhân sinh của ta, ta tự mình làm chủ!
Khi ta bùi ngùi mãi không thôi đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy hai muội muội đứng ở bên ngoài, các nàng hẳn cũng nghe được tin tức của Tư Mẫn.
"Tỷ tỷ." Các nàng đi tới, ôm lấy ta.
"Không sao, ta sẽ bảo vệ các muội." Ta an ủi.
Trong gia tộc, người phải lo sợ nhất không nên là ta, mà là hai vị muội muội được chuộc thân từ trong thanh lâu ra.
Hai người lắc đầu, cũng không đổi sắc: "Tỷ tỷ, chúng ta biết tự vệ, cũng sẽ bảo vệ tỷ tỷ, nếu như thật sự không vượt qua nổi, cùng lắm thì rời khỏi Hầu phủ tự lực cánh sinh."
Ánh mắt của các nàng lạnh nhạt thong dong, dường như chưa từng để thái độ của phụ huynh, lợi nghị luận của đám người ở trong lòng.
Nhìn ánh mắt trong suốt của hai người, trong thoáng chốc, ta giống như thấy được mình lúc trước, trợ giúp Tư Mẫn một cách toàn tâm toàn ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!