Rất nhanh, Dương Sinh chạy tới trong viện.
Phu nhân Thế Tử ném thơ từ trước mặt hắn ta, hỏi:
"Đây là Tư Mẫn viết cho ngươi sao?"
Nha hoàn bên cạnh nói rõ tình huống.
Dương Sinh biết chữ không nhiều, miễn cưỡng nhìn một chút, sắc mặt lúc thì xanh lét lúc thì đỏ.
Nữ nhân của mình thông đồng với chủ tử, không ai chịu nổi.
Tư Mẫn bên cạnh run rẩy toàn thân, khát vọng nhìn hắn ta, giống như lần đầu hai người gặp nhau lúc trước, nàng ta vừa khát vọng vừa điềm đạm đáng yêu nhìn hắn ta như vậy.
Sau cái nhìn đó, Dương Sinh chìm đắm, trở thành chó của nàng ta.
Bây giờ lại là ánh mắt tương tự, bờ môi Dương Sinh run rẩy, hồi lâu sau mới nói:
"Quả thật là Tư Mẫn viết cho tiểu nhân."
Không tầm thường.
Ta chợt cảm thấy toàn thân hắn ta tràn ngập ánh sáng màu xanh lục, cực kỳ loá mắt.
Phu nhân Thế Tử hừ nhẹ một tiếng, mặc dù bất mãn, nhưng cũng không truy cứu nữa.
"Như vậy đi, quay về hai người các ngươi thành thân đi." Nàng lên tiếng.
Thế Tử dù sao cũng sẽ không muốn một nữ nhân đã thành thân.
Tư Mẫn ngã xuống đất.
Dương Sinh dập đầu tạ ơn.
12
Thế Tử nghe nói chuyện xảy ra ở thư phòng, cố ý gọi ta đi vào nói cho hắn nghe, xong hỏi:
"Tỷ tỷ ngươi không sao chứ?"
Ta:
"Tỷ tỷ tạm thời không sao, nếu như Thế Tử muốn biết tình hình của tỷ tỷ, nô tỳ nguyện ý nghe ngóng thay Thế Tử."
Thế tử trầm mặc một lát, dường như hơi xoắn xuýt, hắn mới thành hôn không bao lâu, đã bị thê tử bắt được mập mờ với nữ nhân khác, trong lòng hơi khó chịu.
Nhưng lại lo lắng cho tình trạng của Tư Mẫn, nên cho ta một thỏi bạc, nói: Làm phiền rồi.
Tạ ơn Thế Tử!
Sau khi rời khỏi thư phòng, ta chạy đến chỗ phu nhân Thế Tử nói chuyện này.
Phu nhân nói giống như ta đoán:
"Hắn muốn ngươi báo cáo, ngươi cứ báo cáo chi tiết là được."
Lại ban thưởng.
Thế là, ta cầm bạc của phu nhân Thế Tử và Thế Tử, truyền tin cho hai bên, kho vàng nhỏ càng ngày càng đầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!